Đồng thời, một số lá thư của luật sư đã được gửi đến Tô Thái.
Gia đình này đã nguy khốn, bị bao vây tứ phía rồi.
Tô Thái ngồi một mình trong phòng hút thuốc.
Tô Nhan lại đang dọn dẹp nhà cửa.
Đến khi trời tối, Tô Nhan đưa Tô Dư và Tô Tiểu Khuynh về sống ở quốc tế Duyệt Nhan.
Kế hoạch hiện tại chính là để Lưu Mãn San bán hết đồ đạc có giá trị ở trong nhà trước, sau đó tìm cơ hội để Tô Dư đến Dương Hoa vay nợ, lấy danh nghĩa Dương Hoa để trả nợ cho bọn họ.
Tới lúc đó, Lưu Mãn San nợ tiên của Dương Hoa, điêu này cũng có thể hạn chế hành vi của bà ta.
Lâm Dương đã xác định chủ ý, liền dặn dò Mã Hải một chút để ông ấy đi giải quyết.
Mã Hải lập tức rời khỏi văn phòng, dặn dò thư ký đi xử lý.
Nhưng không lâu sau, cánh cửa của văn phòng lại bị đẩy ra.
“Còn có chuyện gì sao?” Lâm Dương kỳ quái hỏi.
“Chủ tịch Lâm, thư ký vừa rồi nói là phía Huyền Y Phái đã xảy ra chuyện rồi!” Mã Hải vẻ mặt nghiêm trọng nói.
*“Xảy ra chuyện rồi?” Lâm Dương sửng sốt: “Đã xảy ra chuyện gì?
“Tần Bách Tùng… gặp tai nạn xe hơi rồi!” Mã Hải thấp giọng nói.
“Cái gì?”
Lâm Dương sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Đầu tiên là Cung Hoan Vân gặp tai nạn xe hơi, bây giờ đến lượt Tần Bách Tùng …
Đây tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, chắc chắn là có người đang nhắm tới!
“Tần Bách Tùng bây giờ thế nào rồi?” Lâm Dương ngưng giọng hỏi.
“Nghe nói… có thể sắp không xong rồi…chủ tịch Lâm, anh nhanh đi xem thử đi.” Mã Hải khàn giọng nói.
Lâm Dương cát bụi dặm trường vội vã đên học viện Huyền Y Phái.
Vào lúc này, cánh cổng của học viện đã được đóng lại, và Hùng Trường Bạch đang chủ trì đại cục.
Long Thủ đã sống dở chết dở, Tần Bách Tùng lại xảy ra chuyện, Học Viện Huyền Y Phái bây giờ có thể nói là vô cùng hỗn loạn và nguy khốn.
“Sư phụ!”
Ngay khi Lâm Dương vừa bước xuống xe, Hùng Trường Bạch dẫn theo một nhóm người cấp cao chạy tới.
“Anh Lâm, cầu xin anh cứu ông nội đi!” Tần Ngưng đôi mắt đỏ hoe, nức nở nói.
“Yên tâm đi Ngưng Nhi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lâm Dương an ủi vài câu.
Sau đó theo Hùng Trường Bạch bước vào phòng phẫu thuật của Huyền Y Phái.
Tần Bách Tùng lúc này đang trong tình trạng vô cùng nguy cấp, máu me bê bết khắp người, hôn mê bắt tỉnh.
Bác sĩ phụ trách ca mổ của ông ta ở bên cạnh ngay lập tức bước tới.
“Viện trưởng Lâm, vết thương của ông Tần rất nghiêm trọng. Một tay và một chân của ông ấy đã bị gãy rồi, trên người có nhiều chỗ gãy xương và vét xước. Ngoài ra, có thể có tổn thương đến nội tạng! Tình hình rất không lạc quan… “
“Đem kim bạc tới!”
Lâm Dương trầm giọng hét lên.