Bà ta không lên mạng cho nên cũng không chú ý việc này.
Hiện tại suy nghĩ một chút, Tô Dư kia tính là thứ gì? Con gái không tài cán gì của mình mới là người thắng đậm nhất không phải sao?
Nghĩ vậy Trương Tình Vũ đắc ý.
*A Quảng, chú tới ngay từ đầu đi, làm hại tôi cầu tên phế vật này lâu như vậy!” Lưu Mãn San xoa nước mắt trên mặt, đã chạy nhanh qua năn nỉ Trương Tình Vũ.
Kỳ thật Lưu Mãn San cũng không tin Lâm Dương quen Tống Kinh, nhưng bà thật sự đã cùng đường rồi, nên bất chấp tất cả cầu xin Lâm Dương tới.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Dương đã bị quăng qua một bên.
Không khí quả thật xoay chuyển nhanh ghê ha.
Mày Lâm Dương nhăn lại, đáy mắt xuất hiện tức giận.
Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng kêu từ bên trong cánh cửa vang lên.
“Con gái, đừng mà!”
Mọi người nghe tiếng, sắc mặt kịch biến, đồng loạt vọt vào trong phòng…
Bùm!
Cánh cửa phòng đã bị Tô Thái, người đang canh ở ngoài cửa cưỡng hành đạp mở ra.
Tô Thái luôn ở ngoài cửa thuyết phục, nhưng không thấy Tô Dư trả lời, sau khi nghe thấy một âm thanh kỳ lạ vang lên bên trong, Tô Thái cưỡng hành phá cửa xông vào.
Vừa bước vào phòng Tô Dư, lại nhìn thấy Tô Dư đã ngồi cạnh cửa sổ, hai chân buông thõng bên ngoài, đầu bù tóc rối, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Tô Thái vô cùng hoảng sợ, lập tức chạy tới, muốn kéo Tô Dư xuống.
Nhưng vào lúc này, Tô Dư lại vội vàng hét lên nói: “Bố, bố đừng qua đây!”
Tô Thái nhìn thấy hai tay của cô ấy đang túm lên thành cửa sổ, vô cùng hoảng sợ, vội vàng dừng người lại, đôi mắt đỏ hoe nói: “Tiểu Dư, con không được làm bậy, có chuyện gì gia đình chúng ta cùng ngồi xuống thương lượng thật tốt, con không được bốc đồng! “
“Bố, đừng nói nữa, con đã viết thư di thư xong rồi, con rất mệt, con thật sự rất mệt, con không thể cầm cự tiếp được nữa …” Tô Dư đau khổ nói, nước mắt không ngừng rơi xuống khuôn mặt trắng nõn của cô ấy.
Ở bên ngoài, cô ấy có thể rất kiên cường, luôn mạnh mẽ.
Bắt luận có xảy ra chuyện gì, cô ấy đều có thể chịu đựng được.
Bắt luận có thăng trầm khó khăn đến đâu, cô ấy cũng có thể bước qua.
Nhưng mà… bây giờ xuất hiện vấn đề không phải ở bên ngoài! Mà là ở trong nhà …
Ngôi nhà này, vốn dĩ được cô ấy gọi là cảng tránh gió, cũng đã sụp đỗ rồi.
Tâm lý của cô ấy hoàn toàn suy sụp, cả đời này không còn hy vọng gì nữa.
Có lẽ cái chết đối với cô ấy mà nói là một sự giải thoát.
“Tiểu Dư! Con đang làm cái gì vậy?”
“Con gái! Con không được làm chuyện ngu ngốc, mẹ biết sai rồi!
Lưu Mãn San, Tô Nhan và những người khác xông vào, Lưu Mãn San trực tiếp quỳ trên mặt đất, gào khóc thảm thiết.
“Tiểu Dư, em bình tĩnh một chút, mau xuống đi, có chuyện gì chúng ta từ từ chuyện!” Tô Nhan lo lắng nói.
Lần này ngay cả Lâm Dương cũng không thể ngồi yên, vội vàng hét lên: “Tiểu Dư, em xuống trước đi. Anh hứa em có thể tiếp tục quay bộ phim mới.”
“Anh rễ…”
Tô Dư nhìn Lâm Dương đi vào, khoé mắt lại đỏ lên, giọt nước mắt giống như trân châu vỡ vụn, không ngừng rơi xuống.
“Tiểu Dư, em bình tĩnh đi, bất luận có xảy ra chuyện gì chúng ta đều có thể giải quyết, nghe lời, mau xuống đi!”
Lâm Dương thuyết phục.
*Nhưng mà… nhiều tiền như vậy, nhà chúng ta làm sao mà trả được?” Tô Dư bật khóc nói.
“Đợi em và đạo diễn Tống đóng phim xong, trở thành đại minh tinh, chút tiền này còn là vấn đề sao? Em nghĩ thoáng một chút, em tuổi còn trẻ, tuyệt đối không được.