“Thật ngại quá, nhường một chút, nhường một chút…”
Tô Quảng chen qua đám người vào tầng lầu.
Nhưng giờ phút này thang máy đã chật kín hết người, hiển nhiên có rất nhiều người muốn lên lầu.
Mấy người không có cách nào, chỉ có thể chọn leo thang bộ.
Còn may là nhà của Tô Thái ở tầng lầu không cao lắm, chỉ ở lầu chín.
Chờ tới cửa thang bộ tầng chín, mới nhìn thấy không ít người đang hút thuốc ở cửa ra vào.
Trên mặt đất đều là tàn thuốc, chướng khí mù mịt khó ngửi vô cùng, trừ cái này ra, trên lối đi nhỏ còn chất mấy cái thùng, trong thùng có giấy vàng, cẩu huyết hơn, thậm chí có người còn mang dao tới.
Thấy một màn như vậy, Trương Tình Vũ, Tô Nhan đều khiếp sợ.
“Làm gì vậy?” Tô Quảng kinh ngạc hỏi.
“Thấy còn không hiểu sao? Đây là tới đòi nợ!” Lâm Dương trầm giọng nói.
Đòi nợ…
Mấy người hai mắt nhìn nhau.
“Đi vào hỏi rõ tình huống trước đi!”
Lâm Dương cất bước, đi đến nhà Tô Thái.
“Nè nè nè, người anh em, cậu làm gì đó?” Người ở cửa lập tức ngăn cản Lâm Dương lại.
*Tôi vào xem.” Lâm Dương nói.
“Đi vào? Người anh em, cậu không biết à? Cậu néu như đi vào, bên trong sẽ xảy ra án mạng đó!”
“Cả nhà này hiện tại đang ầm ï đòi tự sát, cậu nếu như ép bọn họ nhảy lầu, vậy cậu không thoát khỏi liên quan nha!”
“Người anh em, vẫn là chờ một chút đi, nếu như bọn họ bị ép chết, chúng tôi tìm ai đòi tiền đây?”
Vài tên đứng ở cửa khuyên nói.
Nhưng mà bọn họ cũng không phải là người tốt, mà là muốn đuổi những người đòi nọ khác đi, bọn họ phải đòi về được tiền của mình.
Trương Tình Vũ và Tô Quảng vừa nghe thấy, liếc nhau, trong mắt hai người đều có thể nhìn ra kinh ngạc trong đó.
Lâm Dương mặc kệ những người này, trực tiếp gõ cửa.
Nhưng bên trong không có ai trả lời.
“Tiểu Dư, mở cửa, tôi là Lâm Dương.” Lâm Dương gọi.
Sau một lúc lâu, cửa mở.
Nhưng lại là Tô Tiểu Khuynh mở cửa.
Người ở ngoài cửa lập tức kéo lại, vốn là muốn chửi bậy, nhưng nhìn tháy là bé gái, liền nhịn xuống.
“Cháu bé, ba mẹ con đâu?”
“Mau gọi ba mẹ con trả tiền!”
“Đúng vậy, mau trả tiền!”
Mọi người gọi.
Tô Tiểu Khuynh sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, liên tục lui về phía sau, mở miệng không biết nói gì mới được.
Cửa cũng bị mở ra.
Mọi người thừa cơ đi vào bên trong.
“Tình Vũ, A Quảng, ngăn bọn họ lại!”
Lưu Mãn San ở trong phòng chạy ra, thét chói tai nói.
Mấy người lập tức ngăn cản những người điên cuồng này lại.
Dường như là biết được cửa mở, càng ngày càng nhiều người chạy vào trong.