Nhưng Hàn thiếu gia thì khác, Hàn thiếu gia vẫn luôn sỉ mê Tiểu Tuyết của chúng ta! Người ta đã theo đuổi Tiểu Tuyết của chúng ta bao nhiêu năm rồi? Bây giờ tìm đâu ra người đàn ông tốt như vậy chứ? Nếu như hai đứa chúng nó thành đôi rồi thì Hàn thiếu gia chắc chắn sẽ là con rẻ nhà họ Đường của chúng ta, néu hôm nay chúng ta không đứng về phía Hàn thiếu gia thì không những nhà họ Đường của chúng ta đã mắt đi một núi dựa, mà còn mất đi một người con rẻ tốt nữa đó!” Trương Yêu Ngọc vội vàng thuyết phục.
Ngay khi bà ta vừa dứt lời, mắt Đường Tùng cũng sáng lên, liên tục gật đầu: “Bà nói đúng lắm! Anh cả, cư làm như vậy đi!”
Đường Tông Hào không nói gì mà nhìn về phía những người còn lại trong nhà họ Đường.
Mọi người đều không phản đối gật đầu một cái.
Đường Tông Hào lập tức hiểu được.
Ông ta hít một hơi thật sâu rồi nói với Đường Hồi Tuyết đang đứng cạnh Lâm Dương: “Tiểu Tuyết, lại đây!”
Chỉ vài từ đơn giản nhưng lại khiến cho cả người Đường Hồi Tuyết như rơi vào hố băng, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch…
Câu nói này của Đường Tông Hào lập tức khiến cho bầu không khí trong phòng bao đông cứng lại.
“Bác cả …” Đường Hồi Tuyết mở miệng.
“Nghe lời!” Đường Tông Hào trầm giọng nói.
“Còn không mau cút qua đây, cái đồ không biết xấu hỏi!”
Đường Tùng vội vàng bước tới kéo tay Đường Hồi Tuyết rồi quay về phía Hàn Thiên cười nói: “Hàn thiếu gia, cậu đừng nóng giận, con gái tôi còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, tôi sẽ giáo dục con bé cẩn thận, xin cậu bớt giận, xin cậu bót giận!”
“Chú Hào, đây không phải lỗi của chú, cũng không phải là lỗi của Tiểu Tuyết. Tính cách của Tiểu Tuyết như thế nào cháu hiểu, cô ấy chỉ là bị người khác lừa thôi. Cô ấy vẫn còn trẻ, không hiểu chuyện cho lắm, cháu có thể hiểu được!” Hàn thiếu gia cười nói.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
Đường Tùng liên tục gật đầu, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
“Cha, ý… ý của mọi người là gì?” Đường Hồi Tuyết giãy khỏi tay Đường Tùng, trợn tròn mắt hỏi.
“*Ý gì sao? Cha không cần biết Lâm Dương hay là Lâm Thích Tổ gì hết, hôm nay cha nói cho con biết, cha chỉ nhận Hàn thiếu gia thôi! Tiểu Tuyết, con nghe đây, cha không cho phép con ở củng với những tên đàn ông lai lịch không rõ! Con đã rõ chưa?” Đường Tùng nghiêm túc nói.
“Cha, cha điên rồi sao? Anh Lâm đã tới đây giúp chúng ta rồi, sao cha lại có thể nói như vậy được?” Đường Hồi Tuyết trợn to mắt hét lên.
“Cái gì mà anh Lâm nọ anh Lâm kia? Tiểu Tuyết, con đừng có bị kẻ khác lừa! Sau này con hãy tránh xa người đàn ông này ra một chút, cha không cho phép con tiếp xúc với cậu ta nữa!” Đường Tùng cũng quát lên.
“Đúng đó Tiểu Tuyết, nghe lời cha con đi, lẽ nào con cho rằng cha sẽ hại con sao?” Trương Yêu Ngọc cũng góp lời.
“Đúng đó Tiểu Tuyết, em quá tùy hứng rồi!”
“Người đàn ông như Hàn thiếu gia tốt như vậy, lại còn sỉ tình với em như vậy, thế mà em lại đi thích một gã đàn ông không rõ lai lịch 2? Em cũng quá không hiểu chuyện rồi đó Tiểu Tuyết.”
“Nếu tôi là phụ nữ thì tôi đã gả cho Hàn thiếu gia từ lâu rồi.”
“Tiểu Tuyết, hãy nghĩ cho nhà họ Đường chúng ta một chút, đừng tùy hứng nữa!”
Đám người nhà họ Đường không ngừng đứng ra thuyết phục.
Khuôn mặt Đường Hồi Tuyết đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng.
Đinh Thu và Hầu Nam quay sang nhìn nhau, âm thầm trao đổi ánh mắt.
Đúng vậy.
Giám đốc Chu và Lâm Thích Tổ không thẻ đắc tội, nhưng Hàn thiếu gia cũng đâu thể đắc tội được?
Hàn Thiên đã nói ra những lời như vậy thì có nghĩa là muốn xé rách da mặt với giám đốc Chu và Lâm Thích Tổ, đắc tội với bọn họ cũng chưa chắc là đã đắc tội với Dương Hoa và Quang Trúc, nhưng đắc tội với Hàn Thiên thì chắc chắn sẽ đắc tội với Hoàng Ngu.
Hầu Nam hít một hơi thật sâu, trong lòng đã đưa ra quyết định.
“Sao mọi người có thể nói như vậy chứ? Rõ ràng là anh Lâm đã giúp mọi người giải quyết nguy cơ cho cả gia tộc họ Đường cơ mài! Các người… các người vậy mà lại muốn đẩy tôi về phía Hàn Thiên sao? Các người quá độc ác!”
Cảm xúc của Đường Hồi Tuyết vô cùng kích động, chỉ vào đám người nhà họ Đường hét lớn.
“Ai nói Lâm Thích Tổ đã giải quyết cuộc nguy cơ cho nhà họ Đường các cô?” Hầu Nam đột nhiên mở miệng cắt ngang lời Đường Hồi Tuyết.