Thực ra trong lòng giám độc Chu cũng vô cùng hoang mang.
Ông ta nghe nói có cậu Lâm Thích Tổ ở đây, vừa hay cũng có dự án kết nói với công ty của cậu ta nên vội vàng chạy tới, nếu không chỉ dựa vào một ông chủ nhỏ như Hầu Nam thì sao có thể khiến ông ta phải lặn lội tới đây?
Chỉ là người đang đứng ở đây nào phải Lâm Thích Tổ cơ chứ, đây rõ ràng là lãnh đạo trực tiếp của ông ta – giám đốc Lâm mà.
Mặc dù khuôn mặt này khác với khuôn mặt trên TV, hơn nữa thân phận của anh bây giờ chỉ là Lâm Dương con rễ nhà họ Tô, nhưng giám đốc Chu đã nhìn thấy hai khuôn mặt của Lâm Dương, hơn nữa còn là một trong số ít người trong công ty đã được nhìn thấy cả khuôn mặt của Lâm Dương và Lâm thần y.
Đợi đã!
Giám đốc Chu đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Giám đốc Lâm đứng ở đây với khuôn mặt của Lâm Dương chứ không phải xuất hiện ở đây với khuôn mặt của Lâm thần y, vậy thì có nghĩa là anh không muốn quá khoa trương.
Dù sao thì giám đốc Mã đã từng dặn dò không nên tiết lộ thông tin Lâm Dương chính là Lâm thần y, nếu không sẽ gây ra phiền phức lớn cho giám đốc Lâm!
Nghĩ đến đây, giám đốc Chu cẩn thận ngắng đầu liếc mắt nhìn Lâm Dương.
Nhưng lại nhìn thây Lâm Dương cũng đang nháy mất với mình.
Giám đốc Chu lập tức giật mình.
“Tôi không nhận nhằm!”
Giám đốc Chu hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Vị này đúng là giám đốc Lâm.”
“Xin chào!” Lâm Dương giơ tay ra.
“Xin chào giám đốc Lâm!” Giám đốc Chu sợ hãi giơ tay ra bắt.
Mà cả căn phòng như muốn nỗ tung.
“Giám đốc… giám đốc Lâm?”
“Giám đốc Chu! Anh ta là giám đốc Lâm nào vậy?”
“Đừng nói với tôi anh ta là giám đốc Lâm của tập đoàn Dương Hoa nhé!!!”
Cả đám mồm năm miệng mười, vô cùng khẩn trương, không ngừng chát vấn giám đốc Chu.
Giám đốc Chu lại không hề hoảng loạn, bình tĩnh nói: “Đương nhiên không phải giám đốc Lâm của tập đoàn Dương Hoa chúng tôi. Tôi nói này ông chủ Hầu, các anh bị sao vậy? Chẳng phải anh gọi tôi qua là để xác nhận xem đây có phải là cậu Lâm Thích Tổ không sao?”
Hâu Nam sửng sốt: “Đúng vậy …”
“Vậy thì các anh đang hỏi vớ vẫn gì vậy?”
“Giám đốc Chu, ngài nói vậy là có ý gì?”
*Ý gì sao? Vị này chính là cậu Lâm Thích Tổ, cổ đông lớn của tập đoàn Quang Trúc, tôi gọi cậu ấy là giám đốc Lâm, có gì không đúng sao?” Giám đốc Chu nghiêm túc nói.
Ông ta vừa dứt lời, cả phòng nháy mắt lặng ngắt như tờ…
Não của tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái trống rỗng.
Trong số đó, Đường Hồi Tuyết là người chắn động nhát.
Cô ngây ngốc nhìn giám đốc Chu, sau đó gian nan quay đầu sang nhìn Lâm Dương, run giọng hỏi: “Anh… anh thật sự là… Lâm … Lâm Thích Tổ ư? Anh không phải Lâm Dương sao?”
“Có lẽ là do tôi trông giống cậu ta, cô đừng để lộ ra ngoài.”
Lâm Dương cười khẽ, sau đó ngắng đầu nhẹ giọng nói với giám đốc Chu: “Giám đốc Chu, anh đến đúng lúc lắm, ở đây có máy người muốn chặt tay chặt chân của tôi đây này! Không biết là anh có thể giúp tôi cầu xin để bọn họ bỏ qua cho tôi không?”
Lâm Dương vừa nói dứt câu, vẻ mặt của giám đốc Chu đột nhiên trở nên lạnh hơn rất nhiều, ánh mắt lập tức liếc về phía Đinh Thu.
Đinh Thu rùng mình một cái, con dao trên tay lập tức rơi xuống đắt.
Keng!
Âm thanh vô cùng sắc bén và chói tai.
*Ông chủ Đinh, chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh đang muốn đối nghịch với giám đốc Lâm sao? Anh muốn làm khó khách hàng lớn của tập đoàn Dương Hoa chúng tôi ư?” Giám đốc Chu nhìn chằm chằm vào Đinh Thu quát lớn.