Nhưng chỉ một giây sau, tay của Lâm Dương đã nhanh hơn một bước đánh thẳng vào mặt Đường Tiểu Thạch.
Bóp!
Đường Tiểu Thạch lập tức choáng váng đầu óc, suýt chút nữa ngã vật ra đất.
*AI” Đường Hiểu Hồng sợ hãi hét lên.
“Chết tiệt! Dám chống đôi lại người nhà họ Đường sao?”
Đường Tùng và những người khác giận tím mặt.
Đường Hồi Tuyết sợ tới mức hồn bay phách lạc, vô cùng hoang mang lo sợ.
“Lâm Dương… anh làm gì vậy? Mau dừng tay!” Đường Hồi Tuyết vội vàng hét lên.
“Hồi Tuyết, lui lại phía sau đi, để tôi giải quyết chuyện này!”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Xử lý thế nào được, nếu anh xảy ra chuyện gì thì tôi biết ăn nói như thế nào với Tiểu Nhan đây?” Đường Hồi Tuyết gấp đến nỗi dường như sắp khóc đến nơi.
“Ông chủ Đinh, tình huống này nên giải quyết thế nào?”
Hàn Thiên cũng không tức giận, chỉ híp mắt nhìn Định Thu cười hỏi.
Sắc mặt Đinh Thu vô cùng u ám, ánh mắt lộ rõ vẻ thâm trầm. Ông ta cầm ly rượu lên trên bàn lê nhấp một ngụm, sau đó đứng dậy cầm lấy dao đi về phía Lâm Dương.
“Ông chủ Đinh!” Đường Tông Hào đứng dậy, nhưng lại bị Đinh Thu đầy ra.
“Cút ra, hôm nay ông đây sẽ tự tay làm thịt thằng chó này!
Chúng mày đâu, giữ lấy nó cho ông, ông sẽ chém đứt tay chân nó trước!” Đinh Thu dữ tợn nói.
“Vâng, thưa ông chủ!”
Đám côn đồ xung quanh lập tức lao về phía Lâm Dương.
“Đứng lại, không được qua đây!”
Đường Hồi Tuyết vội vàng đứng chắn trước mặt Lâm Dương.
“Kéo cô ta ral”
“RõI”
“Tiểu Tuyết, mau quay lại đây, con đang làm cái gì vậy?
Tim chết đầy à?”
Trương Yêu Ngọc và những người khác vội vã túm lấy Đường Hồi Tuyết.
“Không, thả con ra! Lâm Dương, mau chạy, mau chạy đi!”
Đường Hồi Tuyết vừa khóc vừa hét lên.
Nhưng Lâm Dương vẫn lặng lẽ đứng ở phía xa, không nhúc nhích tí nào, dường như không để đám người Đỉnh Thu vào mắt Sự tức giận trong mắt Đinh Thu càng trở nên mãnh liệt.
Ông ta cầm theo con dao bước từng bước về phía Lâm Dương.
Mùi của cái chết dường như sắp bao trùm cả căn phòng.
Có vô số ánh mắt xung quanh nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
Vẻ mặt của mỗi người cũng không hề giống nhau.
Nhưng đúng lúc này!
Một bóng người vội vã đi vào trong phòng bao, sau đó là một giọng nói nghiêm túc bỗng vang lên.
“Ông chủ Hầu, tôi nghe nói cậu Lâm Thích Tổ đang ở đây đúng không? Cậu ấy đâu rồi?”
Động tác của đám người lập tức dừng lại, sau đó đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Hóa ra là một người đàn ông.
“Quản lý Chu, anh đến rồi à? Nào nào nào, anh ngồi xuống trước đi, đợi xem xong màn kịch này thì tôi sẽ giải thích với anh sau.”