Đường Tiểu Thạch và những người khác liên tục thét chói tai.
Nhưng người của Đinh Thu đã xông vào phòng bao, không biết lấy ra từ chỗ nào một con dao bầu sáng loáng đồng loạt lao về phía người nhà họ Đường.
Một đám người nhà họ Đường sợ tới mức hồn bay phách lạc, sắp không đứng vững nồi nữa.
Lâm Dương cau mày, định ra mặt thương lượng với Hầu Nam và Đinh Thu.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt từ ngoài cửa vang lên.
“Ông chủ Đinh, ông chủ Hầu, mong hai người nể mặt tôi, đừng làm khó dễ nhà họ Đường nữa được không?”
Vừa dứt lời, một người đàn ông mặc bộ vest phẳng phiu, tóc chải ngược ra sau lập tức xuất hiện trong phòng.
“Hàn thiếu gia?”
Đường Tiểu Thạch và Đường Hiểu Hồng mừng rỡ hô lên.
“Hàn Thiên sao?”
Hằu Nam và Đinh Thu cũng vô cùng ngạc nhiên, như thể họ không ngờ Hàn thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy lại xuất hiện ở đây.
Phải biết rằng, Hàn thiếu gia này ở trong nước là một nhân vật có thể làm mưa làm gió, bởi vì công ty mà nhà họ Hàn nắm giữ chính là Công ty trách nhiệm hữu hạn Hoàng Ngu.
Hoàng Ngu là công ty gì? Đừng nói tới người trong ngành, thậm chí ngay cả vô số người dân bình thường cũng biết.
Đó chính là công ty dẫn đầu ngành giải trí trong nước!
Là con trai của gia tộc họ Hàn, địa vị của Hàn Thiên đương nhiên là vô cùng cao quý.
Nhìn thấy Hàn thiếu gia xuất hiện, toàn bộ người nhà họ Đường liên tục mừng rỡ hô lên.
“Hàn thiếu gia đền rồi! Hàn thiếu gia đền rồi!”
“Quá tốt rồi, chúng ta được cứu rồi!”
Đường Tiểu Thạch và Đường Hiểu Đồng mừng rỡ như điên, hưng phần vỗ tay.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Hồi Tuyết trắng bệch, đôi mắt cũng trở nên thất thần.
“Hàn thiếu gia hạ có tới đây, thật sự là khiến cho chúng tôi được sủng mà lo sợ. Nào nào nào, Hàn thiếu gia, mời ngồi mời ngồi!” Đường Tông Hào vô cùng kích động, lập tức đứng dậy nghênh đón.
“Chú Hào, đột nhiên quấy rầy mọi người như vậy mong là mọi người thứ lỗi cho cháu.” Hàn Thiên mỉm cười nói.
“Sao lại thế được? Đã là bạn của Hồi Tuyết thì chính là khách của nhà họ Đường chúng tôi, sao lại gọi là quấy rày chứ? Cháu khách khí quá!” Đường Tông Hào cười nói.
“Tiểu Thiên, ngồi xuống đi, lát nữa cùng chú bàn bạc một chuyện lớn nhé!” Đường Tùng hào hứng nói.
Về chuyện bàn bạc cái gì thì rất nhiều người đã đoán ra được, trong đó có cả Hàn Thiên.
“Chú Tống, đừng lo lắng!” Hàn Thiên liếc mắt nhìn Đường Hồi Tuyết một cái, sau đó cười nói: “Tiểu Tuyết, em không sao chứ?”
Vẻ mặt của Đường Hồi Tuyết không được tự nhiên cho lắm, nhưng vẫn nhỏ giọng đáp lại một câu: “Không…
không sao …”
“Không sao thì tốt.” Hàn Thiên gật gật đầu, quay người nhìn về phía Hầu Nam và Đinh Thu rồi cười nói: “Mong hai người hãy nể mặt Hàn Thiên tôi đây hoãn nợ một tháng cho nhà họ Đường! Hai người thấy thế nào?”
“Nếu như Hàn thiếu gia đã mở lời thì dù thế nào chúng tôi cũng sẽ nễ mặt cậu. Được! Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi, hoãn nợ một tháng cho nhà họ Đường!” Hầu Nam không chút do dự đứng lên nói.
*Ông chủ Đinh thì sao?”
“Hàn thiếu gia nói cái gì vậy. Cậu đã mở lời rồi thì sao tôi có thể không nể mặt cậu được đây?”
“Ha ha ha, tốt lắm. Nếu ông chủ Hằu và ông chủ Đinh đã nói thế thì hôm nay chúng ta nhát định phải không say không về! Nào, mang rượu lên đây, tôi phải kính hai người một ly!”
Cả đám người trong phòng bao hứng trí bừng bừng.
Một trận nguy cơ ác liệt của nhà họ Đường cuối cùng cũng được giải quyết nhẹ nhàng nhờ sự ra mặt của Hàn Thiên.
Đây chính là năng lượng của Hàn thiếu gia!