“Hả? Miệng cũng cứng lắm! Cậu không biết Tiểu Dư nhà .
tôi đã ký hợp đồng với đại đạo diễn Tống sao?” Lưu Mãn San liên tục chế nhạo.
“Tôi biết.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Đã biết rồi còn dám nói chuyện với tôi như vậy sao? Đợi một ngày nào đó con gái tôi lên như diều gặp gió rồi, tôi nói cậu sẽ với không tới đâu!” Lưu Mãn San chỉ vào mũi Lâm Dương mà chửi bới.
“Vậy bây giờ cô ấy đã lên như diều gặp gió rồi sao?” Lâm Dương hỏi ngược lại.
“Ha, vậy chúng ta cứ chờ xem đi! Tới lúc đó, cậu đừng đến nhà chúng tôi mà ăn cơm!” Lưu Mãn San trừng mắt nhìn Lâm Dương, cũng không thèm quan tâm đến Tô Nhan nữa, ngồi vào chiếc xe Maserati mà bà ta vừa đề cập đến, rất không thông thạo lái xe rời đi.
Cả hai mang theo tâm trạng tồi tệ rời khỏi bờ sông.
Tô Nhan định trở về nhà, bảo Lâm Dương cùng cô quay về, nhưng Lâm Dương từ chối.
Tô Nhan cũng biết tính khí của Trương Tinh Vũ, Lâm Dương đi trở về, không tránh khỏi bị chế nhạo giễu cọt, cho nên cũng không có ép buộc, nói: “Đợi tôi về nhà giải thích rõ ràng với bố mẹ, rồi anh trở về đi!”
Lâm Dương vốn dĩ muốn nói rõ, nhưng sau khi do dự một chút, vẫn lựa chọn một ngày khác rồi sẽ thành thật.
Hai người chia tay, Lâm Dương trở về Dương Hoa.
Lúc này, Tống Kinhh gọi điện thoại tới.
“Có chuyện gì vậy?”
“Là như vậy, Nam Thành muốn xây dựng một cơ sở điện ảnh và truyền hình. Phó chủ tịch hiệp hội điện ảnh và truyền hình trong nước sẽ tổ chức một buổi triển lãm điện ảnh và truyền hình ở Nam Thành. Tối nay sẽ có một bữa dạ tiệc. Tôi xin mời anh đến tham dự. Ngoài ra, một phần – của bộ phim này cũng đã được lựa chọn xong rồi. Các – diễn viên được chọn cũng sẽ có mặt ở đó. Tôi muốn nhân .
cơ hội này cho bọn họ tiếp xúc với các máy quay. Không biết tối nay anh có rảnh không? “
“Tôi không thích những dịp này, nhưng mà anh đã nói như: vậy rồi, vậy thì tôi sẽ đi, anh gửi thiếp mời qua cho tôi là được!”
“Vâng! Vâng! Chủ tịch Lâm, cảm ơn anh, đến lúc đó tôi sẽ cung kính đợi anh đại giá.” Tống Kinh vô cùng phán khích, liên tục gật đầu.
Lâm Dương trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi đến công ty, Mã Hải đã báo cáo với Lâm Dương về chuyện xảy ra ở Quốc tế Duyệt Nhan ngày hôm nay.
“Người đó tên là Hồng Cản, người Yến Kinh, hơn nữa có chút giao tình với Tư Mã Tàng của gia tộc Tư Mã Yến Kinh.” Mã Hải đặt một tập tài liệu trước mặt Lâm Dương, thấp giọng nói.
“Phía Tư Mã Thế Gia đã ra tay chưa?” Lâm Dương nhìn lướt qua tài liệu, bình tĩnh hỏi.
“Đã ra tay rồi, Tư Mã thế gia muốn đưa người ra ngoài, các phương diện đều đã vận động cả rồi. Chúng tôi muốn ngăn cản, nhưng …rất khó khăn …” Mã Hải lộ ra vẻ khó xử.
“Tại sao?” Lâm Dương cau mày hỏi.
“Mối quan hệ của chúng ta còn không mạnh bằng Tư Mã thế gia …” Mã Hải do dự một chút rồi nói.
Rốt cuộc, đó là đại gia tộc của Yến Kinh, đâu phải thứ mà .
Lâm Dương có thể đối đầu trực tiếp.
“Tạo thế.”
Lâm Dương ném tài liệu lên bàn, nhàn nhạt nói: “Lập tức bảo Kỷ Văn đi xử lý, lật ra tất cả những việc xấu xa mà Hồng Cản đã làm trước đó, sau đó sẽ sắp xếp cho đội quan hệ công chúng, yêu cầu bọn họ tạo thế trên Internet, để người trong nước đều biết tất cả những chuyện mà Hồng Cản đã làm, tôi muốn xem thử. Sau khi toàn bộ mọi người trên thế giới đều biết Hồng Cản là một ác nhân, Tư Mã thế gia còn dám đưa Hồng Cản ra hay không! “
Dư luận xã hội sao?
Mã Hải vừa nghe vậy thì đôi mắt liền sáng lên: “Chủ tịch Lâm, tôi hiểu rồi, tôi sẽ lập tức đi dlàm ngay!”
Giải quyết xong chuyện của Hồng Cản, Lâm Dương xem xét thời gian, liền một mình lái xe về phía Nam Thành.