Bạn học cũ đến rồi.
Tô Nhan tức muốn choáng luôn rồi.
Đây là lúc nào rồi mà còn ở đó khoác lác nữa?
Cô hung dữ nhìn Lâm Dương một cái, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm Báo gia trước mặt, bàn tay nhỏ bé khẽ động vào trong túi nhỏ, muốn lấy điện thoại gọi cảnh sát.
Nhưng hành động của cô đã bị Báo gia ngay lập tức chú ý.
“Đồ khốn kiếp! Muốn gọi cảnh sát sao? Cô xem thử tay cô nhanh hay là dao găm của tôi nhanh hơn?” Báo gia nhỗ nước bọt tức giận mắng.
Bàn tay nhỏ bé của Tô Nhan cứng đò, rụt cổ sợ hãi: “Anh…
anh muốn làm gì?”
“Xem ra thằng nhãi A Ngưu kia chả được tích sự gì. Ở trong đó lại không chiêu đãi các người cho tốt! Nhưng không sao, tao sẽ thu lại cả vốn lẫn lãi.” Báo gia mặt không chút cảm xúc nói: “Đi, chặt tay chân tên kia đi, đây là mẹ tao ra lệnh đấy. Còn con đàn bà này… đưa về phòng làm việc của tao trước, đợi lúc nào mẹ tao về để cho bà ấy rạch mặt nó raI”
“Dạ, Báo gia!”
Những tay đàn em xung quanh cùng nhau hét lên và lao về phía Tô Nhan và Lâm Dương.
“Ạ.
Tô Nhan sợ tới mức suýt nữa hét lên một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại.
Lâm Dương năm lây tay cô không nhúc nhích.
Đúng lúc này, hơn chục chiếc xe Mercedes-Ben đứng ven đường đều được mở cửa ra.
Rất nhiều những người vạm vỡ mặc vest đen từ trên xe lao xuống.
Họ nhanh chóng bao vây Báo gia, số lượng nhiều gấp máy lần Báo gia, và khung cảnh hoang vắng ban đầu lập tức đứng đầy những người đàn ông vạm vỡ.
Báo gia sững sờ.
“Các vị là người của ai đấy?” Báo gia nhăn nhó hỏi.
Tuy nhiên, câu trả lời cho gã lại là một tiếng ra lệnh “ra tay!”
vang lên từ chiếc xe bên cạnh.
Ngay lập tức, những người mặc vest này rút thanh thép ra và đập phá điên cuồng.
bùm! bùm! bùm! bùm! bùm…
Những người của Báo gia không kịp phản kháng, đầu họ đỗ máu, ôm đầu la hét và chạy toán loạn.
Có người muốn ngăn chặn phản kích, nhưng đối thủ rất đông và rất đột ngột, vài tên mới rút dao ra đã ngay lập tức bị đánh cho nằm bò ra đất, hoàn toàn không nễ nang gì.
Sau một lúc, người của Báo gia đã nằm la liệt trên mặt đất.
Báo gia trợn tròn mắt.
Khi anh ta định thần lại thì nhóm người đã bao vây anh ta lại rồi.
“Máy người là ai? Chúng ta liệu có phải có hiểu lầm gì không?”
Báo gia vội vàng nói lớn hướng về phía chiếc Mercedes-Benz, toát mò hôi lạnh.
Tuy nhiên, không có câu trả lời nào cả.
Những người đang vây quanh Báo gia cũng không chần chờ nhiều, giơ gậy lên và đập tới tấp.
Dù gì Báo gia cũng lăn lộn giang hồ bấy lâu nay, phản ứng rất nhanh, vội vàng nhảy lùi về phía sau, hung hăng đụng ngã một người muốn bỏ chạy.
Mặc dù anh ta bị nện mấy gậy vào lưng, đau đến nghiến răng nghiền lợi nhưng anh ta vẫn không dừng lại.
Nhưng khi anh ta chuẩn bị chạy thoát khỏi đám người đang bao vây mình, trên đường lại xuất hiện càng nhiều xe, và nhiều người từ trên xe lao xuống.
Báo gia mặt mũi tái mét.
Mẹ nó, cuối cùng thì đã chọc phải người nào thế này? Ít nhất hai hoặc ba trăm người đang bao vây anh ta ấy chứ?
Báo gia vô cùng sợ hãi, anh ta biết mình không thể nào thoát khỏi vòng vây này được.
Anh ta lộ vẻ mặt dữ tợn, quyết định chắc chắn, lập tức nhìn chằm chằm vào chiếc Mercedes-Benz lúc trước ra lệnh tấn công mình, rồi vọt một cái lao về phía đó.
Lái xe giật mình kinh hãi, vội vàng khóa cửa xe lại.
Báo gia ngay lập tức nhặt một viên đá trên mặt đất và dùng hết sức đập vỡ cửa kính xe.
Bùm!
Lực quá lớn làm đá vỡ vụn, nhưng kính xe cũng vỡ tan tành.
Báo gia phớt lờ những mảnh kính vẫn còn chưa rơi xuống hết, thò tay vào mở khóa rồi nhanh chóng mở cửa ghế sau, cầm một con dao găm muốn bắt ‘boss’ bên trong làm con tin.
Nhưng khoảnh khắc cửa xe được mở ra, Báo gia đã vô cùng sửng sốt.
Anh ta ngây người nhìn đám người ngồi bên trong, toàn thân chắn động, ánh mắt cũng mở to đầy kinh ngạc.
“Chú… chú Thiên?” Báo gia nói.
“A Báo, từ bỏ đi…” Từ Thiên ngồi bên trong khàn khàn nói.
“Tại sao? Chú… không phải chứ đang ở Nam Thành sao? Hơn nữa tôi cũng không có ân oán gì với chú? Tại sao chú lại định giết tôi?” Báo gia gần như gục xuống, dùng dao đâm vào cửa chiếc Mercedes Benz.
Anh ta muốn đâm con dao vào trái tim của người bên cạnh, nhưng anh ta biết rằng anh ta không thể làm được, anh ta không thể làm được.
Từ Thiên lặng lẽ quan sát lên phía trước, để cho Báo gia trút giận.
Chờ anh ta đâm hơn chục nhát, Từ Thiên mới nói một tiếng.
“Có thể sống.”
Ba chữ này dường như là cọng rơm cuối cùng nghiền nát Báo gia, con dao trong tay rơi trên mặt đất, cả người ngồi bệt xuống đất, gào khóc.
Những người phía sau đuổi theo, vung gậy điên cuồng xung quanh anh.
Báo gia ngã xuống ngay lập tức, cũng không dám chống cự.
“Để lại một vài người, dạy dỗ A Cầu và mẹ của gã một trận.”
Từ Thiên liếc nhìn Báo gia đang dỏ chết dở sống, chân tay gãy hết, sau đó nhìn Lâm Dương ở đẳng kia, khẽ gật đầu, sau đó đóng cửa xe đa bị đập vỡ lại, trực tiếp rời đi.
Những người mặc vest đen này cũng vội vàng rời đi.
Tô Nhan ngây người nhìn cảnh tượng đột ngột này, cô đã ngốc luôn rồi, cả buổi không thể khôi phục lại.
“Đi thôi.” Lâm Dương nói.
“Cái này… Lâm Dương, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tô Nhan hỏi.
“Báo gia này cũng là một nhân vật có máu mặt ở Giang Thành, ngày thường chắc là anh ta cũng đã đắc tội không ít người.
Anh đoán chính là kẻ địch tới trả thù thôi.” Lâm Dương nói.
“Vậy… Vậy sao?”
Nhưng tại sao lại đến vào đúng lúc này?
Tô Nhan lẫm bẩm trong lòng, cẩn thận liếc nhìn Lâm Dương.
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Về đến nhà, Trương Tình Vũ phòờ phạc khiếp sợ, bà ta vốn tưởng rằng Lâm Dương và Tô Nhan nếu không chết cũng sẽ bị lột da, rốt cuộc còn có A Ngưu kia, nhưng không ngờ con gái và con rễ lại về sớm như vậy? Và vẫn còn nguyên vẹn.
Điều này hoàn toàn lật đỗ tam quan của bà ta.
Sau nhiều lần xác nhận không có chuyện gì xảy ra, Trương Tình Vũ vô cùng vui mừng và liên tục lễ bái bồ tát.
“Con gái tôi đúng là một người may mắn, ở hiền gặp lành!
Ngay cả ông trời cũng bảo vệ con gái tôi!” Trương Tình Vũ nắm lấy tay Tô Nhan cười nói, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Dương, lạnh lùng nói: “Lâm Dương, đi nấu cơm ngay đi! Con gái tôi đói À; rôi! “
“Vâng.” Lâm Dương đứng dậy.
Tô Nhan vội vàng nói: “Lâm Dương, để em nấu, anh hôm nay cũng mệt lắm rồi.”
Chuyện hôm nay Lâm Dương ‘đánh’ máy bà thím kia một trận ra trò cô cũng biết, mặc dù anh chẳng được một xu tiền lời nào, những qua chuyện này anh ấy cũng đã dũng cảm hơn trước rất nhiều, trong lòng Tô Nhan cũng rất biết ơn.
“Không cần, em mau đến nói chuyện với mẹ một lát đi, hôm nay bà cũng sợ hãi, anh sẽ làm cho em một bữa ăn ngon.” Lâm Dương cười nhạt một tiếng, đi vào phòng bếp.
Tô Nhan yên lặng nhìn, không nói lời nào.
Cạch.
Lúc này cửa nhà mở ra, Tô Quảng bước vào.
“Ông chết ở đâu mà lúc này mới về?” Trương Tình Vũ mắng.
“Đi gặp bạn học cũ… hả? Tô Nhan? Con… con đã về rồi?” Tô Quảng nhìn thấy Tô Nhan thì rất bất ngờ, sau đó lại mừng rỡ, vẻ suy sụp trên mặt biến mất không còn tăm hơi dấu vét.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của ông lại rất tệ.
“Ăn cơm thôi mọi người!” Lâm Dương bưng từng món ăn từ trong bếp mang ra.
Cả nhà ngồi ăn cơm.
“Chà, đồ ăn hôm nay ngon quá!”
Trương Tình Vũ đang rất vui, nên cũng khen một câu.
Tuy nhiên, Tô Quảng lại lơ đễnh trong việc ăn uống, gắp thức ăn mà cũng làm rơi nữa.
Sau khi ăn xong, tắm rửa xong thì cũng đi ngủ sớm, hôm nay cũng đã bận rộn mệt mỏi cả một ngày rồi.
Nhưng sáng sớm ngày hôm sau…
Cạch cạch!
Một tiếng gõ cửa nhanh chóng đánh thức cả gia đình vẫn còn đang ngủ.
“Ai đó?”
Trương Tình Vũ dụi mắt, bước ra mở cửa.
“Có phải là nhà của Tô Quảng không?” Ngoài cửa một người đàn ông tóc ngắn, mặc áo sơ mi trắng hỏi.
“Anh là…”
“Tôi là bạn học của Tô Quảng, tôi họ Chu.”
“Ò… xin chào, xin chào, mời vào, Tô Quảng à, bạn học của ông đến rồi!” Trương Tình Vũ gọi vọng vào phòng.
Tô Quảng trong nhà lập tức bước ra ngoài, nhưng sắc mặt vô cùng khó coi Người đàn ông họ Chu đó vào nhà, lấy từ trong cặp ra một xấp hợp đồng, đặt lên bàn, cười nói: “A Quảng, mau đến đây ký đi, ký xong tôi sẽ đến cục cảnh sát đón con gái với con rễ ông ra.”
“Cái gì?”
Trương Tình Vũ sửng sốt, nhìn lướt qua tài liệu trên bàn, sửng sốt phát hiện đó là hợp đồng chuyển nhượng nhà!
“Tô Quảng! Chuyện này… Chuyện này là sao?” Trương Tình Vũ hét lên.
“Đây còn không phải là do tôi hết cách rồi sao.” Tô Quảng chua xót nói: “Tôi chỉ muốn cứu tiểu Nhan và tiểu Dương, vì vậy tôi nhờ lão Chu đi nhờ vả mấy người, nhưng ông ấy nói cái này phải có tiền để lo lót. Cho nên… tôi nhờ anh ấy thế chấp nhà, thực ra có tiền hay không cũng không quan trọng, quan trọng là gia đình được yên ôn”.
“Ông…” Trương Tình Vũ gần như ngắt đi.
“Lão Chu, thật ngại quá, con gái và con rễ của tôi đã an toàn trở về rồi, cho nên chuyện này… tôi nghĩ cũng không cần nữa…” Tô Quảng do dự một hồi mới thận trọng nói.
Lão Chu nghe xong, liếc mắt nhìn Tô Quảng cười: “Tô Quảng, ông có ý gì? Đùa tôi à?”
“Lão Chu, tôi thật sự không có ý gì. Tôi cũng không ngờ con gái và con rễ tôi lại trở về. Như vậy đi, hay là tôi mời anh đi ăn, coi như xin lỗi, ông thấy thế nào?” Tô Quảng vội vàng nói.
“Đừng nói linh tỉnh nữa!”
Lão Chu xua tay, nói: “Lại đây ký đi, thời gian của tôi có hạn, kiên nhẫn cũng có hạn! Nếu không ký, ông cũng biết hậu quả là gì đó!”