Ngọn lửa hừng hực từ trong họng súng phun ra.
Viên đạn hung ác bắn đến quầy bar, đánh nát toàn bộ ly chân dài cùng rượu.
Hiện trường một mớ hỗn loạn.
“A, Sóc, cậu không thể làm thầy Lâm bị thương, cậu không thể!”
Smith che lỗ tai lại, núp ở trong phòng gào thét chói tai.
Nhưng giờ phút này không ai để ý tới ông ta.
“Ha ha, thần y Lâm, y võ của anh có lợi hại thì có thể so sánh với đạn được hay sao? Anh dù sao thì cũng chỉ là người thường, hiện tại cũng không phải là võ hiệp cổ đại!
Sức người không bì được với khoa học kỹ thuật.” Sóc Phương cười nói.
“Vậy có thể là anh sai rồi.” Lâm Dương sau quầy bar nhẹ nhàng đáp lại.
“Anh nói tôi sai? Vậy sao anh còn trốn?” Sóc Phương lắc đầu châm chọc.
“Một khi đã như vậy, tôi đây không né.”
Lâm Dương trực tiếp đứng lên, đi ra khỏi quầy bar.
Tiểu Cụ sửng sốt.
Những thuộc hạ đó cũng kinh ngạc.
Sóc Phương lại độc ác tàn nhẫn, híp mắt nói: “Còn thất thần cái gì? Nổ súng!”
“Vâng, cậu chủ!”
Đám thuộc hạ cắn răng, đồng loạt nhắn cò, nổ súng về phía Lâm Dương.
Nhưng vào lúc này, tay Lâm Dương đột nhiên chém tới.
Vèo vèo vèo vèo…
Vô số ngân châm bao bọc trong hơi thở từ tay anh bắn ra, phóng tới những thuộc hạ đó.
Nhưng những ngân châm đó lại tản ra ở giữa không trung, cũng bắn vô số tia lửa.
Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…
Tiếng vang thanh thúy vang lên không ngừng.
Giữa Lâm Dương với đám thuộc hạ đều là tia lửa, kì dị vô cùng.
Mà càng khiến người ta cảm thấy kinh hãi hơn là đám thuộc hạ nổ súng, thế mà không có một viên đạn nào là bắn trúng người Lâm Dương.
Đám thuộc hạ trợn tròn mắt.
Tiểu Cụ cùng Sóc Phương đều trợn tròn mắt.
“Đây là có chuyện gì?” Sóc Phương ngạc nhiên.
*Nổ súng! Tiếp tục nỗ súng!” Tiểu Cụ gào rồng.
Đám thuộc hạ điên cuồng bóp cò súng, ngọn lửa phun ra không ngừng.
Cuối cùng…
Kếẽo kẹt!
Tiếng động phát ra.
Liền thấy tất cả khẩu súng lục đều không bắn ra lửa nữa, nòng súng cũng không có viên đạn nào bay ra nữa.
Đạn trong băng… Đã bị bắn hết!
“Cái gì?”
Sóc Phương khiếp sợ nhìn Lâm Dương, rồi sau đó đột nhiên ý thức được cái gì, vội vàng nhìn lên mặt đất, mới phát hiện trên mặt đất rơi đầy ngân châm cong vẹo, còn có máy viên đạn nóng.
“Anh vậy mà… Dùng ngân châm đánh vào viên đạn? Chặn viên đạn?” Sóc Phương thất thanh nói.
“Đúng vậy.”
Lâm Dương phát tay lần thứ hai.
Ngân châm lại bay ra ngoài.
Xet xet xet…
Phần hông đám thuộc hạ đồng loạt xuất hiện một cây châm, sau đó cả đám đứng hình hết, toàn bộ không động đậy chút nào.
Ánh mắt Sóc Phương căng thẳng.