Chuyện này đã náo loạn đến mức giết người! Không lẽ Lâm Dương định cho qua như vậy sao?
Nhiều người trong lòng tỏ ra khó hiểu, nhưng Lâm Dương lúc này có vẻ rất bình tĩnh.
Không có tức giận, không oán hận, trên mặt anh thậm chí còn không nhìn ra được biểu hiện gì.
Mọi người thấy vậy, cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể làm theo những gì mà anh nói.
Không lâu sau, hầu hết đám đông tụ tập ở đây đã giải tán.
Lâm Dương lẳng lặng nhìn Long Thủ, đột nhiên, anh dường như phát hiện ra điều gì đó, bước lên phía trước, rút ra một cây kim bạc, châm vào cơ thể của Long Thủ.
Khi rút kim bạc ra, lại nhìn thấy chiếc kim bạc vốn sáng bóng và sạch sẽ, đã hoàn toàn là một mảng đen.
*“Hả?” Tần Bách Tùng thát thanh.
“Ông ấy… bị trúng độc chết!” Hùng Trường Bạch siết chặt nắm đắm nói.
Lông mày của Lâm Dương khẽ nhúc nhích, vội vàng rút kim bạc ra, sau đó châm vào cơ thể của Long Thủ.
Kim bạc đung đưa trên đầu ngón tay của anh, giống như: tinh linh sao băng, trước sau không quá hai mươi giây, trên người của Long Thủ được bao phủ bởi kim bạc sáng bóng.
“Mang ba cây ngải đến đây!” Lâm Dương trầm giọng hét lên.
Những người xung quanh đều bối rối, không biết Lâm Dương muốn làm gì.
Nhưng Tàn Bách Tùng đã kịp phản ứng, vội vàng hét lên: “Nhanh…nhanh đi lầy!”
“Vâng … Vâng, Tần sư phụ!”
Sinh viên bên cạnh lập tức lao về phía phòng thuốc.
Chưa đầy một phút, chàng sinh viên đó đã đem hộp thuốc có ba cây ngải cứu xông tới.
Lâm Dương một tay nắm chặt lấy ba cây ngải, không ngừng chà xát, một lát sau, ba cây ngải đã trực tiếp bị anh vò thành bùn.
Kéo quần áo trên ngực của Long Thủ ra, bôi ba cây ngải cứu đã được nghiền nát lên đó.
Tuy nhiên, vừa bôi xong, ba cây ngải cứu màu xanh ngọc liền chuyển sang màu tím đen, cực kỳ khác lạ, hơn nữa còn có mùi hôi thối nồng nặc bóc ra.
“Sư phụ, thầy… có phải là đang giải độc cho Long Thủ không?” Tần Bách Tùng đôi môi run ry, cần thận dè dặt hỏi.
“Đúng vậy.” Lâm Dương khàn giọng nói: “Ông ấy bị độc chết, hơn nữa loại độc này rất kỳ lạ, cũng tố cũng rất mạnh, e rằng khoảng thời gian từ khi trúng độc đến khi độc phát mà chết không quá 30 giây!
“Hả?”
Không ít người há hốc mồm.
“Vậy thì sư phụ, thầy có thể cứu sống được Long Thủ không?” Hùng Trường Bạch vội vàng hỏi.
Lúc trước Lâm Dương cứu sống Tần Ngưng, đã có tiền lệ rồi, có lẽ vị bác sĩ thiên tài kỳ diệu này sẽ có cách.
Chỉ là … Lâm Dương không lập tức đáp lại Hùng Trường Bạch, mà là suy nghĩ hồi lâu, ngưng giọng nói: “Tình huống của Long Thủ hoàn toàn khác với Tần Ngưng. Tần Ngưng chỉ là dùng vũ khí sắc bén tự sát, còn Long Thủ toàn thân đều là độc, cho dù tôi có thể thanh trừ chất độc của ông ấy cũng không thể giải quyết được vấn đề. Những bộ phận khác trên cơ thể của ông ấy đều bị tổn thương nghiêm trọng. Trừ khi bây giò tôi có một đóa Hà Linh Hoa, như vậy còn có một tia hy vọng, nhưng cho dù là như vậy, hy vọng cũng rất mong manh… “
“Điều đó có nghĩa là… Long Thủ… thực sự… không cứu được nữa sao?” Hùng Trường Bạch lẳm bẩm hỏi.
“Hi vọng rất mong manh.” Lâm Dương khàn giọng nói.
Kỳ thực đây chỉ là một lời an ủi, tình huống của Long Thủ phức tạp hơn nhiều so với Tần Ngưng, ngay cả Lâm Dương cũng lực bát tòng tâm.
Mọi người đều cúi đầu, vẻ mặt thất vọng, trong mắt mỗi người đều là vẻ bi thương.
Sau khoảng mười phút, Lâm Dương rút kim bạc và ba cây ngải ra khỏi cơ thể Long Thủ.
“Trước tiên tiễn hành ướp lạnh nhân tạo cho Long Thủ đi.”
“Sư phụ…”
“Tuy rằng hiện tại tôi không chắc sẽ cứu được ông ấy, nhưng tôi muốn đợi sau này y thuật của tôi có đột phá mới, biết đâu còn có cách cứu ông ấy!” Lâm Dương hít sâu một hơi.
Mọi người nghe xong, đôi mắt liền sáng lên.
“Đúng vậy, cho dù hiện tại sư phụ không cứu được ông Ấy, tương lai không thể nói trước được, dù sao sư phụ vẫn còn trẻ như vậy! Qua năm năm mười năm, y thuật của sư phụ tất nhiên còn có thể đạt tới một tầm cao mới!” Tần Bách Tùng liên tục vỗ tay, kích động nói.
Nhiều người cũng gật đầu.
“Nhan Khả Nhi!” Lâm Dương hét lên một tiếng.
“Lâm tiên sinh, có chuyện gì vậy?”