Khắp nơi đều là hoa tươi, muôn màu muôn vẻ, màu sắc rực rỡ, chúng lát thành một con đường dài dẫn đến cây đàn dương cầm ở trung tâm, và người đàn ông trước cây đàn dương cằm vẫn đang chơi một cách xuất thần.
Con gió nhẹ thổi qua, những bông hoa đung đưa, những cánh hoa bay lả tả như những bông tuyết, tạo nên một bức tranh lộng lẫy đến chói mắt.
Tô Nhan sững sờ nhìn người đàn ông ở đằng kia, đôi mắt hoàn toàn thát thần.
Đây là một bức tranh thật đẹp.
Đây lại là một bức tranh chấn động đến thế nào?
Cả bốn người họ đều đắm chìm trong vẻ đẹp giống như ảo ảnh này.
Khung cảnh đêm nay đã in sâu vào lòng của bốn người.
Đời này khó quên!
“Đẹp quá!” Lâm Ngữ Yên chu môi lẫm bẩm.
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ đều không nói nên lời.
Người đàn ông say sưa và mê mẫn, mười ngón tay lướt trên phím đàn đen trắng.
Mỗi nốt nhạc, mỗi giai điệu đều rất toàn vẹn và xúc động.
Vào lúc này, như thể những vì sao trên bầu trời cũng đều vì khúc nhạc của anh mà mờ nhạt đi, vằng trăng sáng cũng vì điều này mà ẳn nắp sau những đám mây đen.
Gió thổi ngày càng to, những cánh hoa lơ lửng trên bầu trời kia bay về phương xa như những cánh bướm.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng đàn cũng dần dần lắng xuống.
Những ngón tay lướt nhẹ của người đàn ông cũng dần dần dừng lại.
Đôi mắt anh lờ mờ nhìn chiếc dương cầm trước mặt, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy u buồn.
Không hiểu sao, khi Tô Nhan nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng không khỏi nhói đau, và … một cảm giác thân thuộc đến lạ thường.
Cảm giác thân thuộc?
Trong lòng Tô Nhan khó hiểu.
Tại sao lại có loại cảm giác như vậy?
Rõ ràng người này, tôi cũng không gặp được máy lần, tại sao … lại có cảm giác quen thuộc?
Tô Nhan không hiểu.
Lúc này, người đàn ông đã đứng dậy.
Anh quay người lại, đôi mắt lặng lẽ nhìn bốn người ở bên này.
Khuôn mặt đẹp trai như nam thần vẫn duy trì 100% sức hút chết người, cho dù Lâm Ngữ Yên cũng không phải là lần đầu tiên đối diện với khuôn mặt này, vẫn không nhịn được tim đập loạn nhịp.
Tô Nhan cũng như vậy, hơn nữa… cô nhận ra rằng mình không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó, đầu không khỏi di chuyển, nhìn sang một bên.
“Hoan nghênh.” Người đàn ông cũng chính là Lâm Dương nói.
“Lâm …Lâm Đồng? Đây chính là cách chào đón của anh sao?” Lâm Ngữ Yên mỏ miệng nói.
“Cô cũng đến à? Đã đến rồi, vậy thì ngồi xuống uống một ly rượu đi.”
Lâm Dương bước xuống bậc thềm, đi tới một cái bàn ăn ở bên cạnh.
Bên cạnh bàn có hai người phục vụ, bọn họ ăn mặc chỉnh tè, không nhúc nhích, rõ ràng là đã được đào tạo chuyên nghiệp, Lâm Dương vừa ngồi xuống liền lập tức rót một ly rượu cho anh, trong ánh mắt của hai người cũng đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
*Ngồi đi.” Lâm Dương nói.
Mấy người mới phản ứng lại.
“Mau, mau ngồi đi.”
Trương Tỉnh Vũ hưng phán nói với Tô Nhan, nói xong còn không quên lấy điện thoại di động ra, bật quay video, quay.
lại một vòng sảnh tiệc này, sau đó đăng lên trạng thái.
Ngay lập tức, tất cả người thân và bạn bè đều bắt đầu hỏi han tình hình.
Điều này đương nhiên làm thỏa mãn sự phù phiếm của Trương Tỉnh Vũ.
“Tinh Vũ, chúng ta đi qua đi.” Tô Quảng cũng cực kỳ vui vẻ.
“Lát nữa anh đừng nói lung tung, hiểu chưa? Ăn ít đồ một chút, sau đó tìm thời gian thích hợp, chúng ta đi thôi.”
Trương Tinh Vũ kéo Tô Quảng nghiêm túc nói.