Nhưng Mã Hải nói cậu ta đang mặc hàng chính hãng … thì Dan Moore phải phản bác lại như thế nào?
Nói là Mã Hải nói sai, sau đó Mã Hải trở ngược lại nói một câu cái này mua của ông, như vậy Dan Moore không phải là tự tát chính mình sao? Tới lúc đó người ta sẽ nói, nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế như ông ta bán đồ giả, vậy thì ông ta không phải một đầu ôm hết sao?
Nhưng nếu như đồng ý với lời nói của Mã Hải … chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?
Phải làm sao đây?
Danmore trở nên xoắn xuýt.
“Ông Danmore, tôi nghĩ ông chắc chắn đã nhìn nhằm rồi.
Đây là hàng Armani chính hiệu. Gần đây chắc là ông đã mệt mỏi quá. Như vậy đi, tôi gọi cho sếp của quý công ty bảo ông ta cho ông nghỉ vài ngày. Để ông nghỉ ngơi thật tốt, giải toả căng thẳng ông nghĩ như thế nào? “Lúc này, Mã Hải lại bước lên phía trước, mở miệng nói.
Dan Moore hô hấp đột nhiên run lên, lúc này mới ý thức được thân phận của người đang đứng trước mặt này, lập tức nói: “Đúng đúng đúng, anh Mã, anh nói đúng, tôi vừa rồi… vừa rồi chắc chắn là hồ đồ rồi, đây… đây là hàng chính hãng… “
Lời này vừa rơi xuống, hiện trường không còn một chút âm thanh nào cả.
Mọi người im lặng nhìn Dan Moore, và không ai nói gì nữa…
Đâu có ai có thể tự tát vào mặt mình?
E rằng nhiều người có mặt ở hiện trường sống hơn nửa cuộc đời cũng chưa từng thấy chuyện như vậy, đúng không?
Càng huống hồ… chuyện này còn xảy ra với những người có đầu có mặt.
Thật khiến người ta không thể nào tin được, phải không?
Lý Tiểu Mỹ sững sờ đứng tại chỗ, há hốc mồm, không thẻ nào tin được nhìn Dan Moore.
Linh Chí Hào, Chu Phi Phi và những người khác sớm đã chết lặng rồi.
Trên thực tế, quần áo trên người Lâm Dương có phải là hàng nhái hay không, vẫn có một số người có thể nhìn ra được. Mặc dù nó rất giống với bản gốc, nhưng đây là chất liệu được sử dụng cho quần áo hàng nhái. Vải quá thô và hầu như không có độ mịn, nhìn cẩn thận cũng có thể tìm ra manh mối.
Tuy nhiên… bây giờ nhà thiết kế này lại thực sự thừa nhận rằng đây là hàng thật! Đây là sản phẩm chính hiệu…
Chuyện này làm sao có thể?
“Anh Danmore, anh… anh có phải là đã nhìn nhằm rồi không? Đây thật sự là hàng chính hiệu của Armani sao?”
Lý Tiểu Mỹ cũng không nhịn được nữa, vội vàng bước lên phía trước hỏi một câu.
“Cô Lý, rất xin lỗi, trước đó tôi có thể làm nhìn không kỹ.
Đây quả thực là hàng thật … là hàng thật …” Dan Moore sắc mặt trông rất không được tự nhiên, nói xong lại nhìn về phía Lâm Dương và hai vợ chồng Tô Quảng bên này.
Cúi đầu và xin lỗi: “Thưa bà, thưa ông, trước đây tôi đã hiểu lầm các ông. Vô cùng xin lỗi. Xin hãy tha thứ cho Dan Moore tội nghiệp này đi!”
Lời này, giống như sắm sét, làm nổ tung tâm trí của mọi người…
Danmơre …ại thực sự cúi đầu sao?
Ông ta là một nhà thiết kế nỏi tiếng quốc tế.
Ông ta kiêu ngạo và cao quý như thế nào, ngay cả Lý Tiểu Mỹ còn tôn trọng ông ta như vậy, người nào có thể khiến ông ta cúi đầu?
Lý Tiểu Mỹ ánh mắt đung đưa, nhìn thấy vẻ mặt của Dan Moore, đã mơ hồ đoán được ba phần nguyên nhân.
“Ông Danmore, có phải là Mã Hải đã uy hiếp ông cái gì không?” Lý Tiểu Mỹ thấp giọng hỏi.
Dan Moore vừa nghe thấy, sắc mặt liền thay đổi, lập tức trở nên nghiêm túc: “Cô Lý, không có chuyện đó. Tôi làm sao có thể bị anh Mã Hải uy hiếp? Anh Mã Hải là khách hàng lớn của tôi. Mối quan hệ giữa chúng tôi giống như bạn bè, làm sao có chuyện đe doạ với không đe dọa được Lý Tiểu Mỹ không thể nào tin điều này.
Tuy nhiên, bà ta cũng không thể nào tưởng tượng được nỗi khổ tâm của Dan Moore, lúc này ông ta thà đồng ý còn tốt hơn rất nhiều so với không đồng ý, cho dù Mã Hải này không phải là người phát ngôn của tập đoàn Dương Hoa đại danh lẫy lừng, ông ta cũng không thể đắc tội được, bởi vì … ông ta còn cao quý hơn cả một nhà thiết kế: khách hàng!
Mọi người xung quanh dần dần bàn tán.
Sự việc đảo ngược như vậy đã vượt quá sự dự đoán của nhiều người.
Không ai có thể nghĩ đến …
Đương nhiên, những người bị kinh ngạc nhất chính là Tô Quảng và Trương Tinh Vũ.
Bởi vì hai người này thực sự biết rằng bộ đồ mà Lâm Dương đang mặc trên người…chính là hàng nhái!
Nhưng mà… đang yên đang lành, hàng nhái làm sao có thể biến thành hàng thật?
“Chết tiệt, anh thật sự là mua hàng nhái sao?” Trương Tinh Vũ quay đầu nhìn Tô Quảng hỏi.
“Một sản phẩm chính hãng hơn ba triệu, em có thể tin không?” Tô Quảng hỏi ngược lại một câu.