Chương 3478
Đại Tôn Trưởng ngừng lại, liên tục lắc đầu nhìn Lâm Dương. Thế nhưng Lâm Dương vẫn không hề nói một lời, hơn nữa anh lại tự lấy kin châm cứu của mình ra, sau đó châm từng cái một lên người mình, nhẹ nhàng hít thở theo từng nhịp. "Hả?" Lông mày Đại Tôn Trưởng nhíu lại. Nhưng lúc này ông †a cũng, không muốn tìm hiểu căn nguyên của chuyện này. Những chuyện ông ta cần làm bây giò là giết Lâm Dương, lấy lại ba mươi giọt Lạc Linh Huyết là được.
Chuyện dư thừa khác ông ta cũng không có hứng, thú. "Nên kết thúc rồi.
Hóa Cốt Điểm Huyệt Thủ”
Đại Tôn Trưởng quát khẽ, cả người nhanh như chớp giât, đột nhiên đuổi giết về phía Lâm Dương, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai tư xoay tròn ba vòng phi vê phía anh. Vứa xoay tròn, hai cái tay của ông ta vừa đánh lên người Lâm Dương như súng máy, mỗi một lân. ông ta đánh lên, là một lân huyệt đạo.
trên người Lâm Dương bị đánh trúng. Kết thúc ba vòng xoay, khắp toàn thân Lâm Dương từ trên xuống dưới hơn bảy trăm huyệt vị đếu bị tập kích, còn Đại Tôn Trưởng cũng lập tức lùi người về phía sau. Phụt rầm! Đột nhiên Lâm Dương ngã xuống, đường như cả người anh đã không còn chút sức lạc nào, tựa hồ xương toàn thân anh như bị gấy rụng, cả người nằm trên đất không nhúc nhích.
Đại Tôn Trưởng cười cười đi tới nói: "Lâm Dương à, một khi trúng Hóa Cốt Điểm Huyệt Thủ của tôi, xương trên toàn thân cậu sẽ trở nên giòn như tờ giấy, biến thành thùng rỗng kêu to. Cậu bây giờ, đã không có bất kỳ năng lực nào để chống cự nữa rồi. Ba mươi giọt Lạc Linh Huyết, nên về tay tôi thôi”
"Đại Tôn Trưởng, ông đừng có vui vẻ quá sớm, ông cũng đâu có thắng." Lâm Dương nằm trên đất, vừa há miệng thở dốc vừa nói.
"Tôi không thắng ư?" Đại Tôn Trưởng có chút bất ngờ nói: "Đã đến lúc nào rồi mà cậu còn mạnh miệng? Lời này của cậu là sao đây? Cái đáng quý nhất của con người ta chính là tự mình biết mình, nắm rõ tình thế, thế nhưng có vẻ như cậu cũng không có thứ này thì phải”
Nói xong, Đại Tôn Trưởng trực tiếp đi tới trước mặt Lâm Dương, chậm rãi giơ chân lên, chuẩn bị đạp mạnh lên đầu người đang nằm trên đất.
Thế nhưng lúc này Lâm Dương lại lên tiếng: "Thật ra tôi không sao hết, mà người bị làm sao...
Là chính ông đấy”
'Ồ!!!"
Lông mày Đại Tôn Trưởng khẽ nhướng lên, nhưng ông ta chẳng muốn nói nhảm thêm nữa, một cước phát lực, mạnh mẽ đạp lên người kia.