Chương 3459
Tôi muốn truyền thụ toàn bộ y bát của mình cho cậu ấy, để cậu ấy trỏ thành trụ cột của Thiên Cung, phục vụ cho Thiên Cung, như vậy không tốt sao?" Đại Tôn Trưởng bình tĩnh nói. "Chuyện này...”
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, á khẩu không trả lời được.
"Được rồi Lâm Dương, cậu chuẩn bị một chút đi! Lát nữa còn có nhiệm vụ giao cho cậu đấy: Đại Tôn Trưởng lạnh nhật hóìÌ ong câu đó rồi xoay người đi vào bên trong điện. Lâm Dương khế gật đầu, không hề hé răng.
Trịnh Xuân Viên bên cạnh thấy thế bèn vội vàng đi vào theo. "Đại Tôn Trưởng, ông đang làm gì thế? Sao lại đưa cho Lâm Dương nhiều bảo bối như vậy? Chẳng lẽ ông thật sự muốn bồi dưỡng người này sao?
Người này có dã tâm không nhỏ, cẩn thận có ngày nuôi hổ thành hoạn, rước họa vào thân đấy”
Trịnh Xuân Viễn tận tình khuyên nhủ, cố gắng can ngăn ông †a.
"Sao tôi không biết người này có dã tâm lớn thế nào được? Dành cho cậu ta vài thứ tốt, cũng có nguyên do cả đấy: “Nguyên do ư?”
"Mấy người sẽ nhanh biết thôi”
Đại Tôn Trưởng khẽ mỉm-cười.
Mấy người kia ngơ ngác, hai mặt nhìn nhau.
Khi màn đêm buông %uống, Lâm Dương giảng giải phương pháp tu luyện cho các đệ tử được Tam Tôn Trưởng đưa tới xong thì quay về điện.
Anh muốn nhìn xem vị Đại Tôn Trưởng kia muốn làm trò gì, rốt cục ông ta có muốn truyền thụ hết thảy những kiến thức quý giá kia cho anh thật hay không.
Sau khi đi vào bên trong điện, Lâm Dương mới phát hiện đám người Đại Tôn Trưởng, Tam Tôn Trưởng và Trịnh Xuân Viễn vẫn còn ở đó. Bọn họ lần lượt ngồi ở hai bên, Đại Tôn Trưởng ngồi phía trên cùng, hình như đang bàn bạc chuyện gì đó.
Nhìn thấy Lâm Dương đi vào, Đại Tôn Trưởng cười cười bảo: "Lâm Dương, dạy xong rồi à?”
"Xong rồi "Được! Được! Tốt lắm! Cậu qua đây, những thứ này cho cậu hết”
Đại Tôn Trưởng khẽ phất tay lên ra hiệu, lập tức có đệ tử bưng một cái khay được phủ kín bằng tấm vải đỏ đi vào. Sau khi vải đỏ được vén lên, trên khay trên được bày rất nhiều loại thần dược hàng đầu, đều là những loại thực vật quý hiếm Lâm Dương chỉ được thấy trên sách báo chứ chưa được nhìn thấy ngoài đời thực bao giờ.
Con ngươi trong mắt Lâm Dương khẽ thu nhỏ lại.
Ngoài ra, trên khay còn có ba cuốn sách rất cổ, những cuốn sách này không phải sách làm từ giấy, mà được làm bằng các thẻ gỗ ghép lại, chí ít cũng là sách cổ đời nhà Hán... "Những thứ này... Thật sừ/đều cho tôi hết sao?" Lâm Dương vẫn cảm thấy có chút không dám tin tưởng.
"Đương nhiên, trước mặt nhiều người như vậy, sao tôi có thể nuốt lời?" Đại Tôn Trưởng nói.