Chương 3294
Dù cho có phải tan xương nát thịt, tôi cũng sẽ trả lại ân tình của bài”
"Thằng nhóc ngốc, tôi cứu con nhóc này không phải vì cậu mà là vì chính tôi thôi. Bởi vì tôi cảm thấy rất mến con bé, †âm địa nó đơn thuần, thiện lương, không những vậy còn rất dũng cảm.
Chỉ tiếc, trên đời này không biết trước được điều gì, lần này con bé gặp nguy hiểm, tôi cũng không thể bỏ mặc được” Bà cụ Ôn thở dài, mở miệng nói tiếp: 'Cậu nhóc này, cậu nên quay về, nghỉ ngơi cho thật tốt đi! Nghe tôi, chuyện của Vũ Yên ở đây, cậu không cần lo lắng. Mục đích chính của cậu khi đến đây là vì giải hoạt độc trên người cậu, thế nên cậu không thể vì Vũ Yên mà bỏ mạng của mình được, cậu đã hiểu chưa?”
"Bà à, chuyện này...
"Tuy răng thời gian tiếp xúc với cậu không nhiều nhưng tính tình của cậu thế nào tôi có thể thấy được. Trước đó tôi không chịu nói chuyện này cho cậu biết, còn đánh đuổi cậu đi, chính là vì sợ cậu kích động, đi tìm Thiên Cung gây phiền phức! Đến lúc ấy, hoạt độc của cậu chắc chắn sẽ không giải được! Cậu nhóc ạ, Vũ Yên chịu khổ chịu nhục cõng cậu bước lên vạn bậc cầu thang của Trường Sinh, chính là vì con bé hi vọng cậu có thể cố gắng sống sót. Thế nên cho dù cậu không nghe lời khuyên của bà, thì chí ít cũng nên ngẫm lại những nỗi khổ Vũ Yên từng chịu chứ, đúng không nào?" Bà cụ Ôn tận tình khuyên nhủ.
Lâm Dương yên lặng gật đầu, chắp tay làm lễ với bà cụ Ôn thêm lần nữa: "Bà nói rất đúng, nhọc lòng bà rồi! Vậy thì Lâm Dương sẽ quay về Thiên Cung dưỡng thương, nhưng vẫn mong ngày mai bà có thể tìm được thần dược, khi tìm được bà hãy thông báo với Lâm Dương một tiếng. Thông báo ấy vừa làm Lâm Dương an tâm, mặt khác nếu như Lâm Dương có thể giúp được gì, xin bà cứ nói, nhất định Lâm Dương sẽ dốc hết toàn lực, tuyệt không chậm trễ!”
"Được! Được! Cậu nhanh chóng trở về đi thôi, con trai ạ!" Bà cụ Ôn cười nói.
Lâm Dương gật đầu, xoay người bước về phía cầu thang Trường Sinh.
Anh bước chân lên từng bậc cầu thang.
Bước nào bước nấy đều vô cùng nặng nề.
Trước giờ anh chưa bao giờ nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy!
Nhìn đi nhìn lại mới thấy, hóa ra là anh hại Phương Vũ Yên! Chỉ mong ngày mai bà cụ Ôn sẽ thuận lợi xin được thần dược.
Lâm Dương vừa thầm cầu nguyện trong lòng, vừa bước về chỗ ở của mình.
Nhưng vừa về đến đình viện nơi anh ở.
Phụttt! Rầm.
Trong miệng Lâm Dương lại phun ra một ngụm máu lớn, cơ thế anh lập tức ngã xuống đất.