CHương 3286
Trịnh Xuân Viễn không nhịn được nữa, gào lên một tiếng: "Tôi thề ngày hôm nay tôi nhất định phải giết người này!" Nói xong, tựa như ông ta không màng, hết tất cả, nhằm thẳng về phía Lâm Dương.
Vâng trán Tam Tôn Trưởng cũng nhăn lại, nhưng lân này ông ta không có bất kỳ động tác nào có ý ngăn cản Trịnh Xuân Viễn.
Ngũ Tôn Trưởng muốn nói khuyên bảo nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc! "Dừng tay!”
Thu Phương đột nhiên chạy ra chắn ngang trước mặt Lâm Dương, hai đầu gối quỳ xuống trước mặt Điện chủ Xuân Viễn, gấp gáp nói: Mong điện chủ bớt giận! Mong người nghe Thu Phương nói với Lâm Dương vài câu!”
'Hấ?”
Khuôn mặt Trịnh Xuân Viễn bừng bừng lửa giận, vốn ông ta còn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Tam Tôn Trưởng phía bên này giành trước: "Nhóc Thu Phương à, cố gắng khuyên nhủ cậu ta đi! Không nên miễn cưỡng quá, đối với ai cũng không tốt”
"Vâng"
Thu Phương vội vàng gật đầu, sau đó đột nhiên nghiêng đầu qua nói với Lâm Dương: "Anh Lâm, hà tất anh phải làm như vậy? Giận dỗi lúc này không tốt lắm đâu!”
"Tôi sợ Trịnh Xuân Viễn chắc? Nếu có đánh thật, tôi cũng không sợ ông ta.' Lâm Dương lắc đầu.
"Thế chuyện của sư muội Vũ Yên thì sao?" Thu Phương thấp giọng hỏi anh.
Lâm Dương lập tức ngẩn người, cau mày mày.
"Tôi vốn còn muốn sau khi đánh bại Huỳnh Tài Quang và Tiết Văn Trường xong sẽ bức bách những đệ tử kia tạo áp. lực cho Tứ Tôn Trưởng, để ông ta thả sư muội Vũ Yên... "Thế nhưng bây giờ tình huống đã thành ra như thế, kế hoạch này của anh rõ ràng là không thể thực hiện được! Anh đắc tội Điện chủ Xuân Viễn rồi đấy! Những tên đệ tử chính thức kia sẽ không nghe lời anh nữa đâu! Nếu như anh dám nhào lên đánh nhau với Điện chủ Xuân Viễn, vậy thì người mà anh đắc tội không chỉ có riêng mình ông ta, mà còn có Tam Tôn Trưởng và Ngũ Tôn Trưởng nữa! Một khi đã như thế, sư muội Vũ Yên càng không thể thoát ra ngoài được! Mà mục đích chính của việc tới Thiên Cung này là để giải hoạt độc cho anh! Nếu mọi chuyện huyên náo như vậy, việc giải độc này còn có thể tiếp tục sao?" Thu Phương tận tình khuyên nhủ.
Lâm Dương yên lặng gật đầu: "Cô nói đúng, đã như vậy, tôi xin lỗi ông ta là được”
"Quá tốt rồi: Thu Phương cảm thấy rất vui mừng.
Thế nhưng cô ta còn chưa kịp vui hết đã nghe thấy câu tiếp theo của Lâm Dương: 'Điện chủ Xuân Viễn, tôi có thể xin lỗi ông”
"ôm Trịnh Xuân Viễn có chút bất ngờ.
"Nhưng có một điều kiện." Lâm Dương lại nói thêm một câu nữa.
Lời này khiến cho những người xung quanh cảm thấy vô cùng căm tức, Thu Phương cũng không kịp chuẩn bị.
"Anh Lâm...”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!