Chương 3277
Anh ta vừa mới nhìn thấy một cái kim châm cứu màu bạc sáng lấp lánh vây xung quanh thân mình Lâm Dương, quay †ròn xung quanh anh như một con cá.
Mấy trăm cây kim châm cứu của anh ta đều bị vòng tròn kim châm cứu bạc này của Lâm Dương đụng cho gấy nát. "Đây là Ngự Châm Thuật!”
"Người này chỉ dùng một cái kim châm cứu thôi mà đã có thể phá tan cả trăm cái kim do sư huynh Tài Quang phóng tới ư? Sao mà nội lực của cậu ta thâm hậu ghê thế?" Có đệ tử kinh ngạc thốt lên.
Mọi người xung quanh cũng ngạc nhiên không kèm.
Sắc mặt Huỳnh Tài Quang trắng bệch, căn răng gầm nhẹ: "Vẫn chưa xong đâu! Xem chiêu của tao đây!”
Nói xong, cánh tay anh ta vung lên như múa, tung ra lượng lớn phấn độc.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ cơ thể của Lâm Dương đã bị phấn độc nhấn chìm. Phấn độc rơi trên mặt đất rồi hòa tan mọi thứ mà nó chạm phải, làm cho những người đang nhìn đều rúng động.
Lần này, cho dù Lâm Dương không chết cũng phải bị trọng thương chứ nhỉ?
Vô số đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm về đám độc phấn kia, không dám chớp mắt.
Huỳnh Tài Quang vốn là một trong năm đệ tử kiệt xuất, được tôn trưởng đích thân chỉ điểm nên đương nhiên lực sát thương đo phấn độc anh ta điêu chế ra được rất kinh người.
Hơn nữa lúc trước phấn độc do Tiết Văn Trường tưng ra đã có hơn nửa xâm nhập vào xương tủy của Lâm Dương, Huỳnh Tài Quang tin rằng những phấn độc này đủ để giải quyết Lâm Dương.
Thế nhưng ý nghĩ có tốt đẹp đến mấy cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi.
Huỳnh Tài Quang không thể lui bước được nữa, anh ta đứng đó nhìn chòng chọc vào màn phấn độc trước mặt, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Rốt cuộc phấn độc cũng bắt đầu đồn đập từ không, trung rơi xuống, mà Lâm Dương sau màn phấn độc đày đặc lại một lần xuất hiện trước mặt mọi người.
"Cái quái gì thế?" Những người xung quanh thấy cảnh này đều phát sốc.
"Thế mà cậu ta lại không có chuyện gì?" "Làm sao có thể như thế được? Lễ nào phấn độc của sư huynh Tài Quang... không có hiệu nghiệm với hắn ta sao?" Âm thanh khiếp sợ, kinh ngạc vang lên bên tai không đứt.
"Không thể như thế được...' Huỳnh Tài Quang cũng, ngây người, sắc mặt anh ta càng ngày càng trắng xám, con mắt trọn lên cực lớn như chuông đồng.
Chờ đến lúc Lâm Dương đi qua phía mình, Huỳnh Tài Quang mới mới lấy lại tỉnh thần, anh ta vội vã quát lên: "Sao mày có thể sống sót sau đống phấn độc của tao? Mày...
đã dùng thủ đoạn gì?" "Tôi chẳng dùng cái gì hết”