Chương 3272
Mà tại trận đấu y thuật này, thứ được mang ra sử dụng chính là y thuật cả đời học được để đẩy đối phương vào chỗ chết.
Dùng kim châm!
Dùng độc!
Điểm huyệt!
Cắt đứt kinh mạch!
Phàm là những thứ liên quan đến y thuật đều có thể trở thành thủ đoạn lấy đi tính mạng đối phương.
Đương nhiên, kỹ thuật võ y truyền thống sẽ không được phép sử dụng trong trận đấu này. Một khi dùng tới kỹ thuật võ y truyền thống sẽ lập tức bị phán định là thất bại.
Vào lúc ấy, sự sống còn của người đã làm trái quy tắc giả sẽ do Thiên Cung quyết định!
Đương nhiên Lâm Dương hiểu được nguyên tắc cơ bản này. Anh cũng không cần thiết phải sử dụng tới kỹ thuật võ y truyền thống! Bởi vì với y thuật của mình, anh có thể tự tin không sợ người đời! "Cậu muốn chết à!”
Tiết Văn Trường lạnh lùng cười, không vội vã ra tay mà vẫn chắp hai tay sau lưng, nhìn Lâm Dương đang tới gần mình. "Thế nào? Câu muốn dùng châm, điểm huyệt hay là cắt đứt kinh mạch nào? Đến đây đi, cho dù cậu có dùng bất kì thủ đoạn nào thì trong mắt tôi cũng chỉ là thủ đoạn của mấy thăng nhãi ranh thôi. Đừng làm cho tôi thất vọng quá đấy nhé! Ha ha ha..." Tiết Văn Trường nói xong lập tức cười to. Mọi người chỉ thấy Lâm Dương giơ một ngón tay lên, đầu ngón tay mang theo kim châm cứ thế bản thẳng về phía Tiết Văn Trường.
Vèo!
Kim châm cứu bay thẳng về phía Tiết Văn Trường như sao băng. "Buồn cười, tốc độ ra kim châm cứu chậm như rùa thế mà cũng dám mang ra khoe khoang!" Tiết Văn Trường bày ra vẻ mặt xem thường, tiếp tục cười to, sau đó anh ta lập tức vươn ngón tay ra kẹp lấy cái kim châm cứu đang lao về phía mình.
Phút chốc, kim châm cứu đã bị Tiết Văn Trường vững vàng kẹp lấy trên đầu ngón tay. "Ö”
Đệ tử bốn phía thốt lên kinh ngạc. "Kẹp được rồi đó hả?" "Trời, tốc độ ra kim châm của Lâm Dương kia chậm như thế, sao mà sư huynh Tiết Văn Trường không tiếp nổi được?" "Đúng là trò cười mà, thực lực chỉ có như vậy mà cũng dám bước lên khiêu chiến với sư huynh Tiết Văn Trường ư? Cái tên Lâm Dương này không bị ngớ ngẩn đấy chứ?" Không ít người khịt mũi coi thường, mở mồm chửi bậy. "Chỉ vậy thôi à?”
Dưới cây hoa đào, đôi lông mày lá liễu của Tử Miểu nhíu lại, bà ta bỏ lại một câu, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Y thuật kỳ diệu cái gì chứ, bây giờ xem ra bà ta đã bị lừa rồi! Đúng là lãng phí thời gian mà.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!