Sau khi dừng lại, tứ chỉ khuyu xuống đất, người dường như cũng không còn sức lực.
“Anh đã làm gì bố tôi vậy?” Văn Hải vừa kinh ngạc vừa tức giận, căm phẫn hét lên.
“Không có chuyện gì cả, ông ta không chết được đâu, nhưng võ công trên người ông ta có thể coi như bị phế rồi!”
Lâm Dương rút kim bạc ra, buông tay.
Văn Mạt Tâm ngã xuống đất giống như một vũng thịt thối, không có chút động tĩnh gì.
Ông ta vẫn còn sống.
Nhưng đối với bản thân ông ta mà nói, lúc này đã không còn có có sự khác biệt giữa sống và chết.
Người của Sùng Tông Giáo vô cùng hoảng sợ.
Vẻ mặt của Minh Vũ căng cứng Kiếm Vương cau mày.
Khách khứa xung quanh đều chết lặng.
Ai có thể ngờ rằng Văn Mạt Tâm, giáo chủ của Sùng Tông Giáo uy danh lẫy lừng… cứ như vậy mà bị phế bỏ!
Lâm thần y thực sự đã làm được điều đó!
Hôm nay… anh coi như là đã san bằng Sùng Tông Giáo!
Thật là khủng khiếp!
Ứng Phá Lãng ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, nhưng trên mặt vẫn là giếng cạn không có sóng, không có nhiều thay đổi.
“Cậu Ứng!”
Văn Hải đau thương căm giận không dút, lại quỳ xuống trước mặt Ứng Phá Lãng, khóc lóc nói: “Xin hãy làm chủ cho Bồ tôi, cậu Ứng, xin hãy làm chủ cho Sùng Tông Giáo của tôi!”
“Xin cậu Ứng làm chủ cho Sùng Tông Giáo chúng tôi!”
Nhiều người của Sùng Tông Giáo xung quanh cũng lần lượt quỳ xuống, khóc lóc hét lớn lên.
Vào lúc này, bọn họ chỉ có thể dựa vào Ứng Phá Lãng, năng lượng khổng lồ này mà thôi!
Đây là hy vọng duy nhất của Sùng Tông giáo!
Ai có thể ngờ rằng, hôn lễ của Văn Hải lại là ngày kết thúc.
của Sùng Tông giáo!
Ứng Phá Lãng nhắm mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, một lúc sau mới nói: “Các vị yên tâm, chuyện này, Ứng Phá Lãng tôi sẽ lo liệu.”
Khi lời nói rơi xuống, anh ta vẻ mặt tràn đầy thất vọng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
“Lâm thần y, tôi vón đã gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào anh.
Nhưng bây giờ, tôi rất thất vọng. Anh có lẽ là người thông minh. Hôm nay tất cả những hành vi mà anh đã làm không bằng một kẻ ngốc. Thật là đáng tiếc… Thật là đáng tiếc!
Thật đáng tiê: Giọng nói rơi xuống, Ứng Phá Lãng tiến lên một bước, đi về phía Lâm Dương.
Anh ta muốn ra tay rồi!
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc!
Cậu chủ với năng lượng to lớn này! Muốn động đến Lâm Dương sao?
Lâm Dương cũng lặng lẽ quan sát Ứng Phá Lãng.
Anh không quan tâm đến bối cảnh của Ứng Phá Lãng như: thế nào!
Điều mà anh quan tâm chính là người trước mặt này có phải là kẻ thù hay không! Có nên giết hay không!
“Khoan đãi”
Lúc này, tiêng la hét lại vang lên.
Mọi người đều lần lượt nhìn về phía âm thanh.
Lại nhìn thấy Kiếm Vương ở đằng kia đột nhiên ném ly rượu trong tay xuống đất, sau đó lấy thanh kiếm gỗ đã tặng cho Sùng Tông Giáo trước đó ra, bước tới mặt không chút biểu cảm.
Mọi người đều khó hiểu.
Ứng Phá Lãng cười nhạt một tiếng: “Thế nào? Kiếm Vương cũng định đến chung vui sao?”
“Trẻ em chơi nhà chòi, ông đây không có hứng thú xông pha! Ông đây chỉ là đã hứa với nhà họ Ứng của cậu là không thể để cho cậu bị thương!” Kiếm Vương lạnh lùng nói.
“Vậy thì tôi ở đây xin đa tạ Kiếm Vương tiền bối.” Ứng Phá Lãng cười nói.
Kiếm Vương không quan tâm đến anh ta, mà nhìn Lâm Dương nói: “Chàng trai trẻ, có thiên phú nhưng kiêu căng ngạo mạn, không biết trời cao đất rộng, cậu nhanh cút khỏi đây đi! Đừng ở đây gây phiền phức cho Ứng Phá Lãng! Nếu không ông đây sợ rằng sẽ phải ức hiếp trẻ con, đụng thủ với cậu! Tin tưởng ông lão này đi, cậu không chiếm được tiện nghỉ đâu! Cút đi! Nhanh cút đi! “