Đúng lúc này, một người phụ nữ với thân hình nở nang, trang điểm đậm trong bộ áo quần màu đỏ trên mặt mang theo nụ cười bước tới.
Ngay khi bà ta đến gần, đã có thể ngửi thấy một mùi hương rất nồng nặc.
Đây không phải là mùi nước hoa, mà là mùi thuốc.
“Sở trưởng lão!”
Rất nhiều người đôi mắt sáng lên.
“Sở trưởng lão, bà cuối cùng cũng tới rồi, nhanh lên, nhanh thu dọn người này đi!” Văn Hải kích động chạy tới dìu đỡ Sở trưởng lão.
“Ôi, một tên nhóc tóc vàng lại đánh các người thành dáng vẻ đáng xấu hỗ như thế này, thật là mất mặt. Tôi sớm đã nói các người học những thứ phô trương đó đều vô ích.
Bây giờ đã hiểu chưa? Thu dọn hết đi, nhanh đưa họ đến bác sĩ để chữa trị!” Sở trưởng lão kia giễu cọt nói.
Các trưởng lão đang nằm trên mặt đất mặt dù trong lòng cực kỳ không vui, nhưng lúc này cũng không nói gì.
Nhưng khi các đệ tử vừa muốn khiêng những trưởng lão này xuống, Lâm Dương lại một chân đá bay.
Mọi người choáng váng.
“Lâm thần y, anh muốn làm cái gì vậy? Muốn đuổi cùng giết tận sao?” Văn Hải kinh ngạc, run rẩy chỉ vào Lâm Dương, tức giận nói.
“Vậy thì sao?”
Lâm Dương mặt không biểu cảm nói, một chân đã ở trên ngón tay của một vị trưởng lão bên cạnh.
Răng rắc!
Âm thanh giòn giã vô cùng chói tai và kinh hãi.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một lúc sau, trưởng lão đó ngắt đi.
Vô số người há hốc mồm kinh ngạc.
“Lâm Dương, anh thật quá độc ác rồi!” Có người tức giận mắng.
*Khi người của Sùng Tông Giáo đó giẫm lên ngón tay của Lạc Thiên, sao không ai nói độc ác?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Mọi người ngay lập tức cứng họng.
Lâm Dương không chút thương xót, lại giơ chân, giãm lên tay kia của vị trưởng lão đó.
Người đã ngắt đi lại la hét thảm thiết.
Lâm Dương hoàn toàn không muốn quan tâm ai là người vô tội, ai có lý, anh bây giờ chỉ muốn trả thù, điên cuồng trả thù, trả thủ mà không quan tâm đến tất cả, bất cứ thứ gì khác, anh đều không quan tâm.
“Haha, tên nhóc này rất thú vị, lục trưởng lão, đừng lo lắng, tay đó tôi sẽ chữa.” Người phụ nữ mập mạp cười nói, sau đó nheo mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Dương: “Chính là tên nhóc này, dám ở đây giở thói ngang ngược, cho dù tôi tha thứ, e rằng Sùng Tông Giáo của chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua! Hãy nói đi, định chết như thế nào?
*Hay là xem thử bản lĩnh trước đi, những lời như vậy tôi nghe mệt rồi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Không tồi, không tồi. Chỉ đáng tiếc, những người kiêu ngạo như vậy tôi đã thấy qua nhiều rồi. Hy vọng lát nữa sẽ không cầu xin thương xót.” Người phụ nữ mập mạp cười haha nói, sau đó quay đầu nhìn Văn Mạt Tâm: “Giáo chủ, nói thế nào đây? Là phé cậu ta hay là … “
“Bắt kể sống chét!” Văn Mạt Tâm bình tĩnh nói.
Trái tim của những người xung quanh đột ngột nhảy lên.
Bắt kể sống chết…
Xem ra Văn Mạt Tâm cũng đã tức giận rồi.
Cho dù Sở Trưởng Lão này giết chết Lâm Dương, ông ta cũng sẽ không quan tâm…
“Được! Được! Đã là như vậy, vậy thì tôi cũng không nương tay!!”
Sở Trưởng Lão trên mặt nở nụ cười, sải bước đi về phía Lâm Dương.
Bà ta một tay đặt lên chiếc nhẫn của tay kia, ngón tay nhẹ nhàng xoay chuyển.
Lâm Dương tóm được động tác cực kỳ nhỏ bé này.
“Thế nào? Tên nhóc, bây giờ đầu hàng ngay đi, nói không chừng có thể giữ được cái mạng này. Nếu như cứ chấp mê bắt ngộ, vậy thì bà lão này sẽ đánh tan khuôn mặt đó trước, sau đó phế bỏ tứ chi, khiến cậu sống không bằng chêt!”
Lâm Dương chỉ đưa tay lên: “Tôi bình thường không đánh phụ nữ, nhưng trong tình huống này, tôi không thể nhẹ tay.”
“Vậy thì xem thử cậu có bản lĩnh đó hay không!”