Chương 2815
“Thật đáng sợi” Trang Tuấn Hùng sợ tới mức liên tục lùi về sau, đôi mắt trợn to như chuông đồng.
“Đây là công pháp của Phiêu Nhai Các sao? Nếu mình có thể học được, sao cần phải sợ người trong thiên hạ?” Trong mắt Trang Tuấn Kiệt lóe lên ánh sáng nóng rực, trong đầu càng thêm kiên định với mộng tưởng bái nhập Phiêu Nhai Các.
“Người này, sẽ phải chết không thể nghỉ ngời” Trang Thái Thành vuốt râu cười nói.
“Chỉ tiếc, cậu ta còn chưa nói khẩu quyết cuối cùng cậu ta học được ra, đã phải chết ở nơi này rồi!” Trong mắt Trang Đông Quân có chút tiếc nuối.
“Anh hai, đừng tiếc hận, so với Phiêu Nhai Các, kẻ hèn này không quan trọng, chết thì chết thôi!” Trang Tiến Bình cũng mở miệng nói.
“Ừm, luận võ kén rể sẽ kết thúc, các cậu nhanh xử lý đi, gây ra nhiều chuyện như thế, lát nữa phải tạ lỗi hẳn hoi với chư vị Phiêu Nhai Các, bày ra thành ý, hiểu không?”
“Dạ, trang chủ!”
Mọi người kêu lên.
Thế tấn công như cuồng phong bạo vũ kết thúc.
Cả lôi đài đã bị vô số lá cây màu xanh bao phủ.
Hiện trường bụi đất tung bay, cả sân bị cắt thành mấy khối, thậm chí ngay cả mặt đất xung quanh lôi đài đều bị vết nứt phủ kín.
Uy lực thật đáng sợi Không ít người âm thầm líu lưỡi!
“Quả nhiên là Phiêu Nhai Các danh bất hư truyền, chẳng trách sơn trang Huyết Kiếm sẵn lòng hi sinh “Tân Tuấn Minh” này, cũng phải kết liên minh!” Huyết Kiêu nheo mắt, nhìn chằm chằm Trang Đông Quân.
Người nào cũng không ngờ tới luận võ kén rể kết thúc bằng phương thức như vậy.
Ai cũng không ngờ tới, thiên chỉ kiêu tử vừa rồi không ai bì nổi, bây giờ e rằng đã thành miếng thịt.
Toàn bộ đều đã kết thúc.
“Tôi thắng!”
Lý Diệu Diệp rất thức thời, lập tức nhảy lên lôi đài bị nghiền nát, cao giọng la lên: “Còn ai muốn khiêu chiến với tôi không?”
Không có người nào ở dưới đài đáp lại.
Lúc này, ai còn dám đi lên?
Ngay cả Tân Tuấn Minh không ai bì nổi đã chết, người nào đi lên không phải sẽ chịu chết sao?
“Nếu không còn ai khiêu chiến cậu chủ Lý Diệu Diệp, như vậy tôi tuyên bố, người thắng cuối cùng luận võ kén rể lần này, là cậu chủ Lý Diệu Diệp, cậu ấy sẽ thành rể hiền nhà tôi! Cưới hòn minh châu trên tay tôi, Trang Hồng Nhạn!” Trang Đông Quân đứng dậy, cao giọng nói.
“Chúc mừng trang chủ!”