Chương 2797
Mà người trước mặt, là Trang Tuấn Hùng, em trai của Trang Tuấn Kiệt người bị anh đánh bại tối qua! Tối hôm qua anh trai bị nhục nhã như vậy, tất nhiên là Trang Tuấn Hùng sẽ không cho Tân Tuấn Minh vẻ mặt hòa nhã gì, huống chỉ tên này còn là con riêng, ở nhà họ Trang ngay cả danh phận đều không có, sao anh ta có thể để mắt? “Chuyện này đâu liên quan tới tôi?”
Lâm Dương lạnh nhạt nói, tất nhiên là không muốn.
Trang Tuấn Hùng nổi giận: “Cậu có ý gì? Cậu không coi mình là người nhà họ Trang hả? Được, vậy thì làm phiên cậu nhanh cút đi! Cút ra khỏi sơn trang, nơi này không có vị trí của cậu!”
Lâm Dương chau mày, liếc mắt nhìn Trang Tuấn Hùng, suy nghĩ một lát vẫn đứng dậy, đi qua chào hỏi khách khứa.
Vì Kim Ô Đan, chỉ có thể nhịn xuống.
Nếu bị đuổi khỏi sơn trang, vậy thì có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
“Ôi chao, ai ôi, ôi chao, ai ôi, ôi chao, ai ôi, cậu gấp cái gì? Tôi còn chưa nói với cậu là cậu đi chào hỏi khách nào mài” Trang Tuấn Hùng chạy tới, người ở phía Sau anh ta cười ha ha, cả đám lộ ra trào phúng.
Lâm Dương nhìn anh ta.
Chỉ thấy Trang Tuấn Hùng chỉ một đám người ngồi chính giữa sân chỗ võ đài cách đó không xa, nói: “Này, cậu qua đó châm trà cho bọn họ, hầu hạ những người đó là được rồi!"
“Hửm?”
Lâm Dương nhìn những người đó.
Chỉ thấy đám người kia đều mặc trường bào đường vân màu đỏ sậm, gương mặt trắng xanh, hốc mắt lõm xuống, mà khí tức toàn thân vô cùng lạnh lẽo, cũng có sát khí lượn lờ quanh người bọn họ.
Vừa nhìn đã biết mấy người này không dễ chọc! “Những người này là ai?”
Lâm Dương trâm giọng hỏi.
“Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Bảo cậu đi thì cậu đi đi! Sao thế? Chẳng lẽ cậu không dám?”
Trang Tuấn Hùng hừ lạnh nói.
“Chuyện này có gì mà không dám? Tôi đi được! Nhưng mà anh cố ý chạy tới bảo tôi, e rằng không phải tôi không dám, mà là anh không dám đúng không?”
Lâm Dương lắc đầu nói.
“Cậu nói cái gì?”
Trang Tuấn Hùng tức giận, đang định nói gì đó, người bên cạnh lập tức kéo anh ta nhỏ giọng nói: “Tuấn Hùng, đừng bị mắc mưu! Tên nhóc này cố ý dùng phép khích tướng với anh đấy, nếu anh đi, không phải là tự tìm khổ ăn sao?” Trang Tuấn Hùng nghe thấy thế, im lặng gật đầu, hừ lạnh nói: “Cậu nói rất đúng, thiếu chút nữa mắc mưu cậu ta rồi!” Lâm Dương lắc đầu, không để ý đám người này, trực tiếp đi tới, ngôi bên cạnh đám người kia.
Đám người kia cùng nhìn Lâm Dương.
“Chào các vị, tiếp đãi không chu toàn rồi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!