Chương 2657:
Nhưng... Hai đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở bên cạnh vẻ mặt không đổi, giống như không nghe thấy tiếng cô gái kêu cứu.
Cô gái vô cùng tuyệt vọng, âm thanh la hét ầm ï cùng với tiếng vùng vây dần yếu đi.
Mà khác với cô gái lúc trước, gương mặt cô gái này đỏ lên, thậm chí còn bắt đầu chảy máu thất khiếu, vô cùng dọa người, nước ao bị cô ta nhuộm đỏ rồi... “Sư tỷ! Hình như cô ấy không chịu được rồi, nhanh vớt cô ấy lên đi!” Có người không nhìn nổi, lập tức mở miệng.
“Câm miệng!”
Triệu Minh Nguyệt quát: “Bên ao thánh, nghiêm cấm tiếng động lớn! Nếu như người nào còn dám khóc lóc kể lể, đều bị trừng phạt nghiêm khắc!”
Đám phụ nữ nghe thấy thế, sợ tới mức mặt xanh lại, không dám phát ra tiếng nữa.
Khoảng ba bốn giây sau, nước ao yên tĩnh trở lại.
Cô gái kia đã dừng vùng vẫy, cũng dừng la lên, cả người trôi nổi trong nước không có động tính.
Hôn mê sao? Làm sao có thể? Lúc này cho dù là ai đều đã tin, cô gái kia căn bản không hôn mê! Cô ta... Đã chết! Rầm! Hai đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở bên cạnh vớt thi thể lên.
Triệu Minh Nguyệt lại nói: “Người kế tiếp!”
Ba chữ này vừa vang lên, toàn bộ đều lùi về sau theo bản năng.
Còn có người nào dám tiến lên nữa? Nhưng bọn họ mới lùi về phía sau, phía sau đột nhiên có mấy người rút kiếm ra, để ở lưng bọn họ.
“Hả? Chuyện này...”
Đám phụ nữ kinh ngạc.
“Đến nơi này, các cô không có lựa chọn! Xuống nước thay da đổi thịt, hoặc dựa theo quy củ của Hồng Nhan Cốc chúng tôi, xử quyết các người, các người... Tự mình lựa chọn đi”
Triệu Minh Nguyệt mỉm cười nói.
Lời nói của Triệu Minh Nguyệt, khiến đám phụ nữ vô cùng tuyệt vọng.
Bọn họ bị đẩy vào đường cùng, bị đẩy tới rìa vách núi đen.
“Nguyệt sư tỷ, tôi không muốn khảo hạch, tôi muốn về nhà, tôi không muốn vào Hồng Nhan Cốc nữa, bây giờ có thể thả tôi vê không?”
Một cô gái khóc nức nở, lớn tiếng la lên.
“Khó mà làm được! Đến nơi này, nhất định phải thông qua nước thay da đổi thịt, hơn nữa Hồng Nhan Cốc tôi là nơi cô muốn vào thì vào, muốn đi thì đi sao? Cô coi Hồng Nhan Cốc chúng tôi là gì hả? Nghe cho rõ đây, lập tức đi xuống cho tôi, ai dám không nghe, tôi giết kẻ ấy!” Triệu Minh Nguyệt nghiêm khắc hét to: “Tôi nói cho các người biết, cốc chủ đã giao cho tôi quyền sinh sát rồi!” Sau khi nói xong.