Chương 2632:
“Chắc hẳn thứ này được dùng để kết nối với mấy động mạch chủ ở bên ngoài tim, ví dụ như người vừa bị ông giết bằng cách móc tim kia, mặc dù “anh ta” không có †im, thế nhưng dựa vào vật này, “anh ta” có thể kiên trì hơn mười giây nữa, tương đương với việc kéo dài tính mạng, đối với người bình thường mà nói, trái tim rất quan trọng, cho dù là ai, nếu như không có trái tim, người này chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Bởi vậy sẽ cảm thấy ngay cả tim của đối phương cũng bị mình phá hủy, đối phương nhất định không thể sống được, vì thế sẽ lơ là bất cẩn, mà đối phương có thứ này, bọn họ sẽ đột nhiên liều chết phản kích, cho dù là ai đều không thể phòng bị. Tôi nghĩ đám người của Hồng Nhan Cốc kéo dài mệnh mạch cho đám người này, chính là muốn bọn họ ở trong lúc kẻ địch cảm thấy đã giết được người của mình, chậm rãi đi lên đánh bất ngờ, làm kẻ địch bị thương nặng. Tuy bọn họ đã chết, nhưng vẫn còn có thể sống thêm một thời gian nữa”
“Đây chính là Hoạt Tử Nhân ư?” Phong Thanh Vũ hít một hơi lạnh.
“Thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc này thật đúng là quỷ dị” “Không chỉ có quỷ dị, hơn nữa... Còn rất tàn nhãn” Lâm Dương khàn giọng nói.
“Câu này là có ý gì?
“Những người này không chỉ là Hoạt Tử Nhân, hơn nữa còn là người đã trải qua cải tạo, chỉ sợ mỗi người ở đây... Đều cần phải dùng từ hai đến ba thi thể của cường giả để tăng cường cải tạo, giống như người này, trước ngực của “người đàn ông” có cất giấu bàn tay, đây không phải là do bản thân anh ta vốn có..” Lâm Dương trầm giọng nói, siết chặt nắm đấm.
“Cái gì?” Phong Thanh Vũ vô cùng ngạc nhiên.
Ông ta đột nhiên siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ lên.
“Hồng Nhan Cốc này thật đúng là tán tận lương tâm, tuy ông già này cũng đã từng giết qua vô số người, nhưng đều cho người ta chết thoải mái, bọn họ làm như vậy, căn bản chính là làm trái luân thường đạo lý”
“Tôi vẫn luôn cảm thấy Thôn Dược Vương dùng người sống để luyện dược đã là một chuyện vô cùng tỉ tiện rồi, nhưng chưa từng nghĩ đến trên thế giới này lại đen tối, đáng sợ hơn những gì tôi tưởng tượng rất nhiều lần” Lâm Dương đứng lên, đi đến bên người Mã Hải, châm cứu trị liệu vết thương cho ông ta.
Vốn dĩ Mã Hải đang hôn mê, lúc này mới thoáng khôi phục lại chút ý thức, ông ta hơi mở mắt ra.
“Chủ tịch Lâm...” Ông ta yếu ớt gọi một cầu.
“Mã Hải, ông chịu khổ rồi” Vẻ mặt Lâm Dương tràn đầy áy náy, nói.
Từ khi đi theo Lâm Dương, Mã Hải đã từng không ít lần bị thương, thế nhưng ông ta chưa từng oán giận.
“Chủ tịch Lâm, cậu đừng nên nói như thế, nếu như không có cậu thì đâu có được Mã Hải tôi như ngày hôm nay, Mã Hải cam †âm tình nguyện vì cậu xông pha vào khói lửa” Mã Hải nở một nụ cười.
Lâm Dương không nói thêm gì nữa, lập tức đưa Mã Hải lên xe, sau đó chính mình thì ngồi lên ghế lái.
“Đồ đệ, con đi đâu thế?”
“Học viện Phái Nam Y, tôi cần phải nhanh chóng chữa trị vết thương cho Mã Hải...