Nhưng sau khi cho uống thuốc sắc chưa được bao lâu, ông cụ đột nhiên xuất hiện ho dữ dội.
“Khụ khụ … khụ khụ khụ khụ…”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người kinh hãi.
Sau đó Lâm Dương lại cầm kim bạc từ trong túi kim lên, nhanh chóng châm kim khí trên vị trí đã bôi bùn thuốc, sau đó đỡ ông cụ ngồi dậy, vỗ lưng cho ông ấy.
Úc ục!
Ông cụ trực tiếp phun ra một ngụm máu trọc màu đen, phun vào người của George ở bên cạnh.
George choáng váng.
Còn ông cụ cũng từ từ mở mắt ra.
“Chúa ơi, bác sĩ Rita, bác sĩ George, các chức năng của bệnh nhân đang bắt đầu trở lại bình thường.”
“Nhịp tim của bệnh nhân đã ổn định.”
“Huyết áp tất cả cũng dần dần ổn định rồi.”
“Chúa ơi, đây quả thật là một phép màu!”
Các bác sĩ xung quanh nhìn vào màn hình hiển thị trên thiết bị và ai nấy đều kinh ngạc, thở ra tiếng.
Lương Hồng Anh và Lương Sinh, những người đang lo lắng chờ đợi ở ngoài cửa, cũng không thể ngồi yên được nữa, đẩy mạnh cửa ra.
Khi nhìn thấy ông cụ đã mở mắt, hai chị em đã vui mừng đến phát khóc.
“Chuyện này… chuyện này không thể nào… đây chính là Trung y sao?” George lắm bẩm nói.
“Lâm thần y, ông nội tôi thế nào rồi?” Lương Hồng Anh gấp gáp hỏi.
“Sắp xong rồi, tiếp theo cứ giao cho các bác sĩ Gẻoge này là được rồi.”
Lâm Dương thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán.
“Thật sao?” Lương Sinh vui mừng khôn xiết.
“Cảm ơn anh, Lâm thần y!” Lương Hồng Anh kích động nói.
Lúc này, cô ta càng nhìn Lâm Dương càng thấy đẹp trai, lúc này cô ta mới chú ý đến dáng vẻ đáng kinh ngạc giống như thiên thần của Lâm Dương.
“Tôi còn có việc phải làm. Không ở lại lâu nữa. Cô đưa điện thoại của cô cho tôi!”
Lâm Dương nhẹ nói.
“Vâng!” Lương Hồng Anh vội vàng lấy điện thoại ra, đưa cho Lâm Dương.
Lại nhìn thấy Lâm Dương bật điện thoại di động của Lương Hồng Anh lên, bám số.
“Lâm thần y, ông nội của tôi rốt cuộc đã mắc bệnh nan y gì? Tại sao ông ấy lại trở nên như thế này? Ngoài ra sau này chúng tôi còn phải chú ý điều gì?” Lương Sinh cẩn thận dè dặt hỏi.
“Tôi đã nói rồi, việc chăm sóc sau điều trị sẽ do George, Rita và những người khác sẽ giải quyết. Vấn đề không lớn. Về phần sau này các anh nên chú ý cái gì…ờ, tôi đã sắp xếp tốt cho các anh rồi!” Lâm Dương trả điện thoại lại cho Lương Hồng Anh.
Lương Hồng Anh sững sờ một chút, mở điện thoại lên xem, mới phát hiện ra trên điện thoại của mình đã có thêm một ứng dụng APP.
“Lâm thần y, anh cái này…”
“Sau này, một ngày ba bữa đều đặt mua ngoài cho ông nội cô đi.”
“Chuyện này … ý của anh là gì?”
Cả hai chị em đều đầu óc đầy sương mù.
“Ám thị của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao?” Lâm Dương thở dài, thờ ơ nói: “Ông nội của cô trúng độc rồi! Hơn nữa là trúng độc thức ăn!”
“Cái gì?”
Cả hai đều vô cùng hoảng sợ.
“Đây không phải là chất độc thông thường mà là chất độc tích tụ trong nhiều năm. Ông ấy có lẽ là thông qua đường ăn uống mà trúng độc, hơn nữa mỗi lần đều với lượng rất nhỏ và hầu như không bị phát hiện, cho nên tất cả các danh y đều bó tay chịu trói, muốn giải quyết độc này không khó, nhưng nêu các cô không ngăn chặn nguồn gốc của chất độc, cho dù có được một bác sĩ nỏi tiếng chữa khỏi rồi, ông ấy vẫn sẽ bị trúng độc lần nữa, hiểu chưa? “Lâm Dương bình tĩnh nói.
Sắc mặt của Lương Hồng Anh ngay lập tức tái đi đến cực điểm.
Lương Sinh cũng lùi lại phía sau hai bước, không thể nào tin được.
“Đây là chuyện của nhà họ Lương các anh, tôi sẽ không xen vào, anh Lương, anh có thể đưa tôi về được không?”
Lâm Dương bình tĩnh nói.