Chương 2491:
Lâm Dương bỗng nhiên cười khẩy một tiếng, trả lại hết tất cả mọi thứ về.
“Biệt thự, lại còn có cả xe xịn nữa, thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy dao động, vốn dĩ tôi định nhận lấy, nhưng nghĩ đến hình như mối thù của mẹ tôi còn quan trọng hơn những thứ này, cho nên thôi đi, những thứ này, tôi đều từ bỏ”
“Hả? Chuyện đó...”
Người đàn ông mập mạp trở nên luống cuống, ông ta vội vàng nói.
“Cậu chủ Lâm Dương, như vậy sao được?
Đây đều là quà mà nhà họ Lâm tặng cho cậu đấy, cậu thật sự không cần ư?”
“Không cần, ông mang về đi!" Lâm Dương đáp.
“Cậu chủ, đây chính là do ông chủ đích thân chọn cho cậu đấy”
“Chính vì do ông ta mua, cho nên tôi mới không cần, hơn nữa tôi còn chưa tha thứ cho nhà họ Lâm, hiện tại chỉ dựa vào một câu nói, thế mà các người muốn tôi trở về? Việc này có khả năng không? Các người coi Lâm Dương tôi là ai chứ?” Lâm Dương cười mỉa một tiếng.
“Cậu...
Người đàn ông mập mạp cảm thấy khó thở, vốn dĩ ông †a định nổi cáu nhưng kịp thời nhịn lại được.
Chỉ là một đứa con hoang mà thôi, một tên phế vật đi ở rể cho nhà người khác lấy đâu vốn liếng đi cò kè mặc cả?
Cầm những thứ này, cả một đời đều không lo ăn uống, †ên phế vật này thế mà còn dám từ chối.
Nếu không phải người đàn ông mập mạp này tận mắt nhìn thấy, bản thân ông ta khó mà tin được.
“Cậu chủ, cậu làm như thế, tôi không thể bàn giao được với ông chủ”
“Đó là chuyện của ông, không liên quan gì đến tôi cả, ông nghe cho rõ đây, ông lập tức quay về nói với người nhà họ Lâm, nếu như bọn họ muốn tôi tha thứ cho nhà họ Lâm, vậy thì để hãy để nhà họ Lâm giao tất cả những kẻ liên quan đến việc giết hại mẹ cho tôi, cũng để cho người kia tự mình đến dập đầu xin lỗi trước phần mộ của mẹ tôi, làm như thế, có lẽ tôi có thể suy nghĩ một chút về đề nghị của mấy người” Lâm Dương xoa cằm, từ tốn nói.
“Cậu nói cái gì?”
Người đàn ông mập mạp khó mà tin nổi, ông ta cũng không nhãn nhịn được nữa, giọng điệu không còn cung kính như lúc trước nữa, nhỏ giọng nói.
“Cậu chủ Lâm Dương, yêu cầu này của cậu quá đáng ròi, chắc hẳn cậu phải biết ba của mình ở nhà họ Lâm chúng †a đại biểu cho điều gì, để ông ấy đến dập đầu xin lỗi trước phần mộ của mẹ cậu, chỉ sợ cho dù ông ấy đồng ý thì người nhà họ Lâm cũng sẽ không đồng ý”
“Vậy hãy mang theo đống đồ này của ông rồi biến”
Lâm Dương hoàn toàn thất vọng, giọng nói cũng trở nên không khách khí nữa.
“Cậu..”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!