Nhưng đúng lúc đó…
Bip!
Một loạt tiếng còi xe vang lên, tiếp theo đó…
Rằm!
Tiếng va đập vang lên.
Chiếc xe Lâm Dương đang ngồi bị một chiếc xe ô tô màu đen đâm trúng.
Cơ thể hai người rung mạnh, nhưng mà cả hai đều đã thắt dây an toàn cần thận nên không bị tác động quá mạnh.
“Mẹ kiếp! Đứa nào lái xe ngu vậy hả!”
Vệ Yến nỗi giận, cô ta xuống xe, định đi chửi nhau với lại cái người đâm xe.
Cơ mà Vệ Yến vừa mới xuống xe thì cũng có một người khác bước xuống từ xe đối diện, người đấy còn cầm theo một khẩu súng lục đen như than, nổ súng về phía cô ta.
Lâm Dương căng mặt ra, lập tức với tay kéo Vệ Yến vừa mới xuống xe lại nhưng có vẻ không còn kịp nữa rồi.
Bùm!
Viên đạn bay ra, trong nháy mắt đã xuyên qua lồng ngực của Vệ Yến.
“Vệ Yến!”
Lâm Dương kêu to.
Mà cùng lúc ấy, một người đàn ông khác đeo kính đen tiếp tục bước xuống từ trên chiếc xe kia, rồi anh ta đi về phía xe của Lâm Dương.
Sát thủ sao?
Nhìn thấy những người đeo kính râm và mặc quần áo màu đen này, hơi thở của Lâm Dương run lên.
Anh không thể ngờ rằng, ở một nơi như vậy lại có thể xuất hiện sát thủ!
Cần phải biết, nơi đây là Yến Kinh! Nơi đây không phải là Giang Thành!
Rốt cuộc là ai lại to gan đến thế, giữa nhan ngày ban mặt lại dám làm ra chuyện như vậy ở đây?
Lâm Dương sắc mặt lạnh lùng, lập tức lao ra khỏi ghế phụ.
Vào lúc này, những người mặc đồ đen đã giơ súng lên và bắn điên cuồng vào Lâm Dương.
bùm! bùm! bùm! bùm …
Nòng súng vô tình thổi ra những ngọn lửa nóng hầm hập.
Chiếc xe mà Lâm Dương ngồi trong phút chốc đã đầy khiếm khuyết.
Những người đi đường xung quanh đều la hét và bỏ chạy tán loạn.
Lâm Dương núp ở bên kia của chiếc xe, đợi tiếng súng lơ lỏng dần, ánh mắt của anh lạnh lùng, nhân lúc hoả lực của đối phương trồng rỗng ngay lập tức nhảy ra, phắt tay.
‘Vút vù vù vù…
Vô số cây kim bạc bay ra và trực tiếp đâm vào cơ thể của những người đó.
Ngay tức khắc, những người này ngừng di chuyển.
Lâm Dương lại rút kim bạc ra, châm chính xác vào ngực của Vệ Yến.
Vết thương đang chảy máu kia của cô ta đã ngay lập tức ngừng lại.
Lâm Dương xử lý đơn giản cho Vệ Yến, sau đó bế cô đến vị trí ghế phụ, đồng thời bước nhanh về phía những người mặc đồ đen đã trở thành pho tượng kia. Anh tìm kiếm một chút trên người của những người mặc đồ đen này, sau đó từ trong túi áo lót của bọn họ rút ra một mảnh giấy.
Mảnh giấy này vừa mới được viết xong, trên mảnh giấy chỉ có một chuỗi só.
Chính là biển số xe của Vệ Yến.
Rõ ràng đám sát thủ này vừa mới tìm đến, hơn nữa còn đặc biệt dùng để đối phó với Lâm Dương.
Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà tìm được sát thủ muốn thủ tiêu Lâm Dương … e rằng chỉ có một thế lực gia tộc có thể làm được!
“Đây chính là thủ đoạn của nhà họ Lâm sao?”
Trong ánh mắt của Lâm Dương bùng lên lửa giận vô tận.
Lâm Thái chân trước vừa đi, chân sau đã phái người đên thu dọn Lâm Dương rồi!
Thật sự là không thể chờ đợi được!
Lâm Dương nhét lại mảnh giấy vào túi của những người mặc áo đen đó, sau đó lên xe, trực tiếp chạy tới bệnh viện gần nhát.
Sau khi đến bệnh viện, đưa Vệ Yến vào phòng cấp cứu, cảnh sát cũng đã đến rồi, Lâm Dương đương nhiên được mời đi phối hợp điều tra.
Người đang âm thầm quan sát tất cả những chuyện này trong bóng tối cũng đã rút điện thoại ra.
“Gia, thất bại rồi!”
“Ò … vậy đã điều tra rõ thân phận của người này chưa?”
“Chỉ biết rằng người này chắc chắn là có quan hệ với Công Hoan Vân đến từ Giang Thành! Gia, có muốn phái người đến Giang Thành cắm điểm, tiếp tục canh giữ người này không?”
“Giang Thành sao? Chuyện này có chút gian xảo rồi. Hiện tại gia tộc rất quan tâm đến Lâm thần y đó ở Giang Thành, muốn lôi kéo anh ta vào. Nếu như ra tay ở đó, lỡ như đụng đến Lâm thần y, ảnh hưởng đến kế hoạch của gia tộc, vậy thì tôi chính là tội đồ của gia tộc rồi.” Lâm Thái ở bên kia điện thoại ngập ngừng một chút.
“Gia… nều như người này cầm bản cam kết của ông đến, vậy thì phải làm sao?”
“Chẳng qua chỉ là một lời hứa suông mà thôi. Cậu ta cầm tới tôi cũng sẽ không thừa nhận, lại có ai có thể vì một tên vô danh như vậy mà đánh vào mặt nhà họ Lâm của tôi?”
“Vậy thì gia… ý của ông là …”
“Trước tiên cứ để yên cho người này đi, sau này sẽ nói.
Gia tộc bây giờ đều đang bận chuyện của đại hội. Tôi cũng không thể thoát ra được. Hơn nữa không hiểu sao, nhà họ Hoa ở Thượng Hải lại đột ngột quay lưng lại với nhà họ Lâm của chúng ta một cách công khai. Tôi đã giải quyết công bằng. Người này đã mắt một khoảng thời gian mà không thể giải quyết được, vậy thì trước tiên hãy đặt người này sang một bên, chuyện còn lại anh đi giải quyết đi, thủ tiêu, hiểu không? “
“Đừng lo lắng gia, tôi sẽ làm ổn thoả.”
Người đó cúp máy.