Điên rồi!
Điên rồi!
Luật sư này bây giờ chạm tay là có thể phỏng!
Phương Thị Dân thì còn gì để nói sao, là một trong ba luật sư có uy quyền và nỗi tiếng ở Yến Kinh!
Gần đây Kỷ Văn và Khang Gia Hào lại trở nên nỗi tiếng khắp cả nước, có người nói rằng sự liên hợp của hai người bọn họ có thể so sánh với những luật sư giàu có ở Yến Kinh này, đặc biệt là kỷ Văn vốn đã là một luật sư thiên tài, còn có thêm Khang Gia Hào – để mà hình dung thì sự lớn mạnh của anh ta gần như có thể so với tốc độ của tên lửa, cơ bản những vụ án lớn ở Thành phố Giang đều giao vào tay anh.
Nếu ba thế lực này hòa lẫn vào nhau … chỉ dựa vào một gã Hứa Kế là anh, thì khác gì như lấy trứng chọi đá!
“Anh Lâm, anh … lời anh nói có phải là thật không? Anh có thể động tay động chân những người đó không?” Vẻ mặt của Hứa Kế rất mắt tự nhiên, vội vàng đứng dậy, run rẫy mà hỏi.
* Nếu không bây giờ tôi gọi điện thoại cho bọn họ?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Nói đến chuyện này, Hứa Kế cũng hiểu được sự lo lắng của Lâm Dương..
Dù sao anh cũng không cần phải nói dối, nếu không thì Phan Long sẽ là sự lựa chọn tôt nhật.
Khuôn mặt của Hứa Kế rất mát tự nhiên.
Nhưng đúng lúc này, Dương Khai Thịnh lại nói thêm một câu.
“Bác sĩ Lâm, nếu tôi mời đội luật sư của Phan Long đến giúp thì hiệu quả sẽ tốt hơn chứ?”
Lời kia vừa nói ra, da đầu Hứa Ké gần như muốn nổ tung.
Đây chỉ đơn giản là bốn hai cộng với vua chiên!
Đội ngũ lớn mạnh như thê này, thì ai mà dám đụng vào.
Hứa Kế liên tục lùi về phía sau, khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ, cả người run lên.
Anh ta tin rằng cả tỉnh Quảng Liễu… không, cả nước luôn cũng không ai dám đụng vào đội ngũ này? Trừ khi đích thân Thu Huyền Sinh đến đây!
Cuối cùng Hứa Kế không chịu nổi nữa, đột nhiên quay người lại nói: “Bà Nhâm, vụ án này tôi e là tôi không ôm nổi. Bà… bà hãy mời người giỏi hơn đi…”
Nói xong, Hứa Kế xoay người rời đi.
“Luật sư Hứa! Luật sư Hứa!”
Nhâm Ái gắp gáp hét lên.
Nhưng vô ích, Hứa Kế đã đi thẳng lên xe rời khỏi nhà họ Trương.
Kiện kiểu này là kiện để thua, đương nhiên đối với một luật sư mới, vụ kiện này có thể có được danh tiếng dù thắng thua, nhưng với Hứa Kế thì khác, anh ta đã có uy tín để làm lớn rồi. Nếu làm như vậy thì không chỉ làm xấu danh tiếng của anh ta, mà còn làm cho anh ta đắc tội một số luật sư, thậm chí cả giới luật sư ở Thành phó Giang.
Chuyện này là mất nhiều hơn được.
Khi Hứa Kế lui xuống, Nhâm Ái mắt mát hoàn toàn.
Bà ngồi phịch xuống ghế, gương mặt già nua vô cùng khó coi.
“Mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trương Ái Kỳ vội vàng tiên lên, sốt sắng hỏi.
“Làm sao bây giò? Có thể làm sao bây giờ? Không phải bây giờ bà già này phải lo sao?” Nhâm Ái khàn giọng nói, nói xong bà ta không kìm được mà khóc lên.
Bà thua, thua đến thảm bại.
Con át chủ bài cuối cùng của bà ta cũng không thể cứu được Trương Trung Hoa, bà ta còn có thể làm gì nữa …
Trương Trung Hoa nhìn chằm chằm Nhâm Ái, nhẹ nói: “Vợ ơi, thật ra thì đều là người một nhà không cần phải làm đến như vậy, tôi biết bà đối với nhà họ Trương cũng tốt, nhưng nhà họ Trương của mình cũng không cần phát triển bằng cách nịnh hót người khác. Những người khác. .
Nhìn thì thấy rất đơn giản, có một số việc cũng nên ngay .
thẳng mà làm. Điều mà Trương Trung Hoa tôi muốn là .
không thẹn với lương tâm chứ không phải là giàu sang – phú quý! ” Nhâm Ái không nói.
“Ba, ý của ba là …” Trương Côn cần thận hỏi.
“Tôi sẽ tiếp nhận ý kiến của Tiểu Dương và phân chia tài sản. Tiền thuộc về ai thì sẽ về người đó. Tôi sẽ không chia ai. Các người đừng mơ lấy được một phần nào!”, Ông Trương nói.
“BalI”
Cả nhà họ Trương kêu rên.
Nhưng mà nó không có tác dụng gì.
Lần này, ông Trương rất quyết tâm.
Ông đã rất sợ cái nhà này rồi!
Lần này, ông sẽ không mềm lòng nữa.
“Nhà họ Trương… tàn thì tàn!” Ông Trương uống thêm một ly rượu rồi hét lên, sau đó đứng dậy nói với Lâm Dương: “Tiểu Dương, ông ngoại uống nhiều quá, đi về nghỉ ngơi trước, các người cứ uống đi.”
Ông cũng đã mệt mỏi lắm rồi.
Cả đời làm lụng vắt vả vì gia tộc, ông chưa bao giờ muốn nhận được kết quả như vậy…
“Ông ơi, cháu cũng đi!”
Lâm Dương cũng đứng dậy.
“Đã khuya, ngươi cũng uống rượu, đừng trở về, ở đây một đêm đi.” Trương Trung Hoa nói.
“Không sao, con sẽ tìm tài xế.” Lâm Dương cười nhẹ rồi đi ra ngoài.
“Anh Lâm, em tiễn anh đi!”
Mai Nghị, Tiếu Trường Thanh và những người khác vội vàng đứng dậy, ngay cả Dương Khai Thịnh cũng đứng lên đi theo.
“Không cần, các người làm gì thì làm đi! Anh về một mình được rồi, chỉ là trước khi đi anh muốn nói với mọi người một câu, mong mọi người nhớ kỷ, bao gồm cả nhà họ Trương!” Lâm Dương nhẹ giọng nói.
“Anh Lâm có gì muốn nói cứ nói, đừng ngại.” Dương Khai Thịnh nói.
“Cũng không phải chuyện gì khiến mọi người khó xử, chỉ mong mọi người đừng nói ra tôi là bác sĩ Lâm.” Lâm Dương nói.
“Vì sao?” Có người theo bản năng hỏi tới.
“Con người của tôi không thích ồn ào, tôi chỉ muốn lặng lẽ mà sống, hiểu không?” Lâm Dương nhìn người kia nói.
Người kia rụt cổ không dám nói gì.
_ Và những nhân vật lớn ở tỉnh Quảng Liễu lại gật đầu lia lịa _ và vội vàng đồng ý.
Chuyện mà Lâm Dương yêu cầu, bọn họ nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm, dù sao cũng không ai muốn dẫm vào vết xe đỗ của nhà họ Khai…
Lâm Dương không nói nữa, lấy điện thoại gọi tài xế tới, trở về Thành phó Giang.
Đêm nay, Quảng Liễu không chợp mắt được.
Lúc này.
Nam Thành đang trên đường quốc lộ đi tới Thành phố Giang.
Một chiếc Ford Mondeo màu đen đang phóng nhanh về phía trước, tốc độ ít nhất là một trăm năm mươi kilômét trên giờ. Những chiếc xe tư nhân đi qua đều sửng sốt.
Nhưng mà, đằng sau mông của chiếc Mondeo này, cũng có một vài chiêc Mercedes-Benz.
Những chiếc xe này cũng nhanh một cách kỳ cục, bám sát theo Mondeo.
“Nhanh, nhanh lên, nhanh lên nữa!”
Trong xe, Từ Thiên ngồi ở ghế phụ hét vào mặt tài xé.
Ở hàng sau là Từ Nam Đống và Từ Diệu Niên. L Người lái xe đổ đầy mồ hôi hột, hồi hộp đến nỗi tay cầm vô lăng run rầy.
Bất ngờ phía trước có một khúc cua gấp, một chiếc ô tô mượn làn đường để vượt lên.
“Cần thận!”
Từ Thiên hét lớn.
“A2 Tài xế hoảng hốt đánh tay lái.
Trong tích tắc, chiếc Mondeo đã không thể kiểm soát được, trượt dài trên mặt đắt, rồi lật sang một bên.
Mấy người trên xe thất điên bát đảo, đầu rơi máu chảy*.
£) Thất điên bát đảo: mọi thứ đều hỗn loạn.
Trong đó, người bị thương nặng nhát là tài xé, cả người đã muốn rơi vào trạng thái hôn mê, Từ Thiên không sao, nhưng đầu của anh ta lúc này rất đau.
Nhưng anh ta biết đây không phải là lúc để hét lên đau đón.
Anh ta vội vàng lao ra khỏi xe rồi đến kéo Từ Nam Đống và Từ Diệu Niên ra ngoài.
“A Thiên… các con đi trước đi, ba với cái xương cốt già nua này sẽ liều mạng với bọn họ…” Từ Diệu Niên nghiền răng nghiền lợi nói.
“Ba, Ba đang nói cái gì? Mục tiêu của bọn họ là con, các người đi trước đi! Con sẽ ngăn cản bọn họ!”
Từ Thiên trầm giọng nhìn những chiếc xe Mercedes-Benz đang phóng nhanh tới đây.
“Em…” Từ Diệu Niên nắm chặt nắm tay.
“Nhanh lên, đến Thành phố Giang mời Giám đốc Lâm đến, chỉ có Giám đốc Lâm mới có thể cứu ba! Nếu như chúng ta đều bị bắt, vậy là xong rồi! Đi mau!” Từ Thiên hét lên một tiếng, chạy về phía đường phụ.
“A Thiên!”
Từ Diệu Niên sốt ruột.
Nhưng Từ Nam Đống biết lựa chọn của Từ Thiên lúc này là đúng, ông ta cắn răng một cái, cũng không chăm nồi sự cố chấp này, vì vậy liền túm cánh tay của ông ta chạy sang một con đường khác.
Những người đó đúng là chưa đuổi kịp Từ Diệu Niên và Từ Nam Đống.
Hai người đi bộ ra đường cái, lập tức gõ vào một cái xe.
“Hai người, các người đi bệnh viện phải không?” Tài xế sửng sốt, vội vàng hỏi.
“Đừng đến bệnh viện, đưa chúng tôi đến Tập đoàn Dương Hoa ngay. Nếu chúng tôi có thể tới đó trong vòng mười phút, tôi sẽ tăng gấp đôi tiền!”
_ ¡ _ Từ Nam Đống lấy trong túi ra một xấp tiền, ném lên xe, kêu gào thảm thiết.
Tài xế nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Hai người nhớ thắt dây an toàn!”
Nói xong mới đạp ga phóng đi…
Lâm Dương trở lại Thành phó Giang, liền chạy tới công ty để ngủ.
Bây giờ tình hình ở Quảng Liễu đã được giải quyết ổn thỏa, nhà họ Khai và nhà họ Việt được phái đến Thành phó Giang cũng đã rút đi, Lạc Thiên và Tô Nhan cũng đã an toàn.
Nhưng mà Lâm Dương vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, dù sao thì Nam phái còn ở nhà họ Hoa cũng không phải chuyện tốt, trừ phi những người này bị quét sạch, nếu không Thành phố Giang sẽ không được yên ồn.
Nhưng mà chưa ngủ được bao lâu, Mã Hải đã vội vàng chạy tới gõ cửa phòng làm việc.
“Muộn như vậy, có chuyện gì sao?”
Lâm Dương liếc nhìn đồng hồ trên tường, không khỏi hỏi.
“Giám đốc Lâm, Từ Thiên lại bị bắt!”
Mã Hải trầm giọng nói.
“Lại?”