Giới y học ở bán cầu bên kia.
Đây là trò đùa à? Cho dù có là thằng ngốc cũng hiểu nó có nghĩa là gì.
Đám đông tại hiện trường hít vào một ngụm khi lạnh! Thế nhưng chẳng ai phản bác cả! Bởi lấy uy tín của Bác sĩ Lâm, anh thật sự có thề làm được! “Mỗi người trong số họ đều là chuyên gia y học cấp quốc tế! Bây giờ tôi mời họ đến! Theo dõi quá trình tôi khám! Nếu ông cảm thấy việc chẩn đoán của tôi có vấn đề? Không sao, ông có thể tìm họ để chẩn bệnh một lần nữa, nếu mọi người cảm thấy tôi không đủ tín nhiệm, thì với những bác sĩ ở đây, tôi nghĩ họ đủ để mọi người tín nhiệm rồi nhỉ!”
Lâm Dương cười nhạt nói.
Da đầu mọi người tê rần.
Nhóm phóng viên chết lặng, đầu ong ong, trông rỗng… Không ai nghĩ rằng Bác sĩ Lâm lại làm như vậy Lại còn… làm vậy một cách khoa trương! “Thưa ngài, này nói ngài bị nhồi máu não, ngài có thể cho tôi kiểm tra được không? Tôi là chuyên viên nghiên cứu về nhồi máu não!”
Lúc này, phó chủ tịch hiệp hội y khoa nước M – Jessie đứng lên nói.
Sắc mặt người đàn ông chuyền thành màu gan lợn, cả người run lên há miệng không biết nói gì, sau đó đột ngột quay người lại, muốn chạy trốn.
Nhưng Mã Hải tay nhanh mắt lẹ, kêu người ngăn cản trước.
“Cậu… các cậu định làm gì?”
Người đàn ông hét lên.
“Thưa ngài, ngài bị bệnh tại sao lại không chữa trị? Thay vì thế ngài lại muốn chạy trốn?”
Mã Hải hừ lạnh.
“Tôi… tôi không muốn khám, được chưa? Chẳng lẽ mấy người ép tôi khám được sao? Cút ngay! Thả tôi ra!”
Người dàn ông hét lên, giãy giụa muốn rời di.
Nhưng Mã Hải sao có thề đề ông ta chạy thoát được, lập tức giữ ông ta lại.
“Cứu với! Có bắt cóc! Giết người! Mọi người mau tới xem đi, Mã Hải của Dương Hoa giết người rồi!”
Người đàn ông la lối khóc lóc lăn lội, lớn tiếng hét chói tai.
Nhưng mọi người xung quanh: lại chẳng buồn hé răng.
Ngay lúc này, một thằng ngốc cũng nhìn thấy ông ta có vấn đề… Bỗng, một giọng nói vang lên.
“Bác sĩ Định Tập Vĩ từ bệnh viện Nam khoa Giang Thành tới!”
Tiếng hô phát ra, mọi người sôi nồi ngoảnh lại nhìn, thấy một bác sĩ đeo kính cận bị hai người đàn ông mặc áo vest đưa tỚI.
Lâm Huy ở trong xe hồi phục lại tỉnh thần, sắc mắt đột nhiên biến đổi: “Đỉnh Tập Vĩ là chuyện gì? Mấy ngày nay không phải anh ta không ở Giang Thành sao? Anh ta… sao anh ta lại xuất hiện ở đây??”
“Nhìn dáng vẻ hai người kia hình như là người của Thủy Bình Vân! Giám đốc Lâm, dường như Đinh Tập Vĩ bị Thủy Bình Vân nắm thóp rồi.
“Chủ tịch Lâm này… thế mà dám ra tay thật?”
Đỗ Chí Cường run giọng hỏi.
“Có vẻ như tình huống không khả quan như chúng ta nghĩ.”
Lâm Huy cắn răng nói.
Ông Vương vẻ mặt u ám, không hé răng.
Định Tập Vĩ bị đưa đến trước mặt mọi người.
“Xin chào bác sĩ Đinh.”
Lâm Dương mim cười, tiếp đón anh ta một câu.
“Xin… xin chào Bác sĩ Lâm…”
Định Tập Vĩ cố nở nụ cười.