“Cái gì?” Tô Nhan sững sờ.
Cô không biết, tính tình của Lâm Dương trở nên cứng nhắc từ khi nào … “Thưa anh, anh như vậy là đang làm khó tôi sao?”
„ nhân viên phục vụ muốn khóc không ra nước mắt.
“Vương công tử kia có phải là muốn bao trọn quán này của anh?”
, Lâm Dương nhìn anh ta và hỏi.
“Đúng vậy… “Ừm, vậy thì tôi mua nhà hàng này của anh! Từ bây giờ trở đi, nhà hàng này là của tôi „ Lâm Dương cũng lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đặt lên bàn.
Tô Nhan bị sốc khi nghe thấy anh nói như vậy.
Người phục vụ thậm chí còn bối rối hơn.
“Thưa anh, anh… anh không nói đùa chứ?”
„ nhân viên phục vụ đè đặn hỏi.
“Anh cảm thấy tôi đang nói đùa?”
„ Lâm Dương nhíu mày.
“Chuyện này…”
“Sao? Không bán sao?”, Lâm Dương bình thản hỏi.
“Không, không, không, chỉ là loại chuyện này, tôi không quyết định được, anh đợi một lát, tôi đi tìm ông chủ của chúng tôi ra đây”, người phục vụ lo lắng, sau đó liền chạy đi.
Vương công tử đến đây, đương nhiên ông của nhà hàng sẽ lao vào tiếp đón anh ta ngay lập tức.
Khi biết Lâm Dương chuẩn bị mua nhà hàng, ông chủ vô cùng sửng sốt, vị Vương công tử kia đang sốt ruột chờ ở đó cũng không khỏi kinh ngạc.
“Vương công tử, cái này…”
Ông chủ ném vấn đề cho Vương công tử.
Dù sao thì đối phương có thể nói ra chuyện mua bán nhà hàng, điều này cũng đủ cho thấy đối phương không phải người thường, loại người này không phải là chuyện mà một ông chủ nhà hàng nhỏ như ông ta có thể đối phó được, tốt nhất nên giao cho Vương công tử xử lý.
“Anh Vương, xem ra là có người không cho anh thể diện rồi”.
“Mua nhà hàng? Thật ngông cuồng, chúng ta đi xem thử xem? Nhìn xem là cậu chủ của nhà nào?”
Những người phía sau Vương công tử cười nói.
“Được, mấy anh em mình qua đó xem là ai”
Vương công vử phất tay, đi về phía bàn của Lâm Dương.
Tô Nhan nhìn thấy, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
“Lâm Dương, anh lấy tiền ở đâu ra? Chẳng lẽ tiền anh vay bên ngoài không chỉ để mua một chiếc Lamborghini? Anh… anh quá bừa bãi!”, Tô Nhan lo lăng.
“Ái Vân, tôi còn rất nhiều tiền”.
“Có nhiều tiền thì sao? Sao anh có thể dùng tiền như vậy? Anh không thể tiêu tiền dè dặt một chút sao? Còn phải giữ tiền để làm ăn! Thật muốn bị bức như lão bác gái phải nhảy lầu sao?”, Tô Nhan tức giận trừng mắt với Lâm Dương.
“Ái Vân, tôi nói rồi, tôi có rất nhiều tiền, nhiều hơn cả số tiền đền bù hai bộ váy đó!
Em có hiểu không?”, Lâm Dương nghiêm túc nói.
“Anh… Tô Nhan còn muốn khiển trách, nhưng nhìn thấy ánh mắt cực kỳ nghiêm túc của Lâm Dương, lời nói đến cổ họng không thể bật ra…
Lúc này đám người Vương công tử người tới bàn của bọn họ.
“Anh này, anh muốn làm gì? Tại sao lại không cho Vương Đạt Dương tôi mặt mũi hải? Sao nào? Lần đầu anh đến Giang Thành có phải không?”
Vương công tử chống tay lên bàn, mỉm cười nhìn hai người.
Khi tầm mắt rơi vào Tô Nhan, anh ta đột nhiên giật mình, hoàn toàn kinh ngạc.
Cảm thấy đã từng nhìn thấy Tô Nhan ở đâu đó, nhưng lúc này lại không thể nhớ ra nổi.
Cũng không thể trách anh ta được, loại công tử con nhà giàu như anh ta thường rất ít người xem tin tức.