Bầu không khí quỷ đị này kéo dài trong vòng ba giây.
Sau đó… Toàn hộ hiện trường của buổi họp báo như bùng nổi Tất cả phóng viên lập tức mất tự chủ, ai nấy đều nhảy khỏi ghế, cầm micro hướng về phía Lâm Dương.
Vô số người xem tivi đi cũng sôi sùng Sục.
Rất nhiều người mất kiểm soát, vô vàn người la hét.
Lúc này đại não của mọi người gần như nổ tung! “Trời ạt Căn bệnh này Lâm thần y cũng có thể chữa khỏi sao?”
“Thật tốt quát! Tốt quá ba ơi, bệnh của ba có thể chữa khỏi hoàn toàn rồi!”
“Ha ha, từ nay tôi không phải kiêng ky nữa rồi!”
“Căn bệnh này đã hành hạ tôi nhiêu năm trời, cuối cùng tôi đã có thể chữa khỏi nó!”
Rất nhiêu bệnh nhân và người nhà ôm châm lấy nhau vì phấn khích.
Bọn họ không chút nghỉ ngờ gì vê điều mà Lâm thần y vừa nói.
Bởi vì đã thật sự tạo loại thuốc kỳ diệu! Đầu tiên là thuốc nhồi máu não sau đó là thuốc viêm mũi, những loại thuốc này đều mang lại hy vọng và sinh mệnh cho vô số người.
Ba chữ “Lâm thần y”
không phải là một cái tên, mà là một dạng bảo đảm.
Mọi người hoan hô, reo hò.
Nhiều gia đình bắt đầu hát vang.
Đối với những người bị bệnh mà nói, ngày này đã trở thành một kỉ niệm đáng giá.
“Lâm thần y! Xin hỏi thuốc đặc trị bệnh tiểu đường này của ngài khi nào mới nghiên cứu chế tạo xong? Có thể chữa khỏi bệnh tiểu đường 100% chứ?”
“Lâm thần y! Đây có phải đòn sát thủ mà ngài ứng phó với những xí nghiệp kia không?”
“Lâm thần y! Ngài cố ý che giấu thủ đoạn này sao?”
“Lâm thần y! Kế hoạch tiếp theo của ngài là gì?”
Làm phóng viên dường như phát cuông, chỉ hận không thể đem cái microphone nhét vào trong miệng Lâm Dương.
Nhưng Lâm Dương không trả lời lại chỉ đứng dậy chuẩn bị rời đi Mã Hải vội vàng sắp xếp nhân viên an ninh khống chế hiện trường.
Buổi họp báo đã kết thúc với tin tức chấn động của Lâm Dương.
Đến nỗi tiếng cười của đám người Lâm Huy ngôi trước TV cũng im bặt lại.
Tất cả nhìn chằm chằm vào màn hình TV, trong phòng yên tĩnh đến dọa người.
Dườòng như mọi người có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Còn có có tiếng tim đập thình thịch….
Lâm Huy nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi.
“Chú Lâm, đây… là chuyện gì? Vì sao Chủ tịch Lâm vẫn còn chiêu này?” Vẻ mặt Đỗ Chí Cường còn xấu hơn khóc.
“Tôi cũng không biết.” Lâm Huy khàn giọng nói.
Lúc này ông đã hiểu được vì sao Lâm Dương dám thề son sắt như vậy.
Quả thực… nếu loại thuốc này có thật thì những công ty trấn áp Dương Hoa có nhiều đến đâu cũng vô ích! Với loại thuốc này Dương Hoa không chỉ trở mình mà còn một bước lên trời!
Người ta đã lên trời rồi, còn có thể ngăn cản thế nào được!
“Không thể nào! Là giả! Nhất định là giả!”
Một ông chủ cắn răng hét lên.
“Giám đốc Lâm, mọi người, mọi người đừng hoảng hốt cái này nhất định là giả! Mấu chốt cái này ở chỗ họ Lâm kia chắc chắn không có biện pháp! Cho nên mới bại ra như vậy! Anh ta làm sao có thể tạo ra thuốc điều trị bệnh tiểu đường. Tất cả đều lừa người, nhất định là lừa người!”
“Có phải là lời người hay không ba ngày sau không phải có kết quả sao? Ông cảm thấy khi anh ta sẽ lấy việc này ra lừa ông à?