“Vậy Chủ tịch Lâm, cậu tính xử lí như thế nào với những người tham gia buổi tiệc ngày hôm nay?” Mã Hải hỏi.
“Xử lý? Là ý gì?”
“Chiều mai ở phòng hội nghị lớn của tập đoàn Dương Hoa chúng ta, sẽ tiến hành một hội thảo nghiên cứu của giới thương mại, những người trong buổi tiệc hôm nay hình như đều sẽ tham gia. Hội thảo nghiên cứu này là do tập đoàn Dương Hoa chúng ta cùng tổ chức với Lâm Huy, nếu cậu không vừa ý những người này thì tôi có thể hủy bỏ hội thảo nghiên cứu lần này.” Mã Hải nói.
“Chỉ là hủy bỏ mà thôi?” Lâm Dương lạnh lùng quát khẽ.
Cả người Mã Hải run lên, vội hỏi: “Chủ tịch Lâm, phần lớn những người này đều có quan hệ hợp tác với tập đoàn Dương Hoa chúng ta… tôi cảm thấy… để cho bọn họ biết chỗ sai là được rồi. Nếu như quá cấp tiến, sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác… sẽ tạo thành tổn thất rất lớn với Dương Hoa chúng ta…”
“Ông cho rằng tôi để ý sao?” Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Mã Hải, mong muốn ban đầu khi tôi thành lập ra Dương Hoa, từ trước đến nay chưa bao giờ là vì kiếm lời.”
“Chủ tịch Lâm… ý của cậu là…”
“Ngày mai giúp tôi đem tất cả những hợp đồng của những người này với chúng ta ra.”
Lâm Dương khàn giọng nói.
Mã Hải vội vàng nói: “Vâng, Chủ tịch Lâm…
“Có chuyện gì thì lại liên lạc với tôi.”
Nói xong, Lâm Dương liền cúp điện thoại.
“Ai vậy?” Tô Nhan tóc ướt sũng từ trong nhà tắm bước ra.
Lâm Dương cười cười: “Không có gì, chỉ là một người bạn thôi.”
VN Lâm Dương tắm rửa xong liền đi ngủ. Mà chuyện ở buổi tiệc, dường như cũng đã lan truyền khắp Giang Thanh. Mặc cho Mã Hải cố gắng phong tỏa tin tức, nhưng vẫn không cản được tai mắt của đám chó săn tin bát quái.
Vì thế mới sáng sớm. Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa khiến cho Lâm Dương và Tô Nhan đang chìm trong giấc ngủ giật mình tỉnh giấc. Lâm Dương từ trong phòng đi ra, trên mặt là vẻ buồn ngủ ra mở cửa liền nhìn thấy Hứa Ngọc Thanh và Lý Giang đứng ở ngoài cửa.
“Lâm Dương!”
Chỉ thấy Hứa Ngọc Thanh xông vào trong, gọi to Lâm Dương một tiếng.
“Có chuyện gì sao?” Cơn buồn ngủ của Lâm Dương tan biến, âm thầm cau mày hỏi.
“Lá gan của cậu thật lớn, trúng giải đặc biệt cũng không nói với mẹ? Trong mắt cậu có còn người mẹ vợ này không.” Hứa Ngọc Thanh vỗ bàn một cái rồi chỉ vào mặt Lâm Dương, lớn tiếng mắng.
Lâm Dương đã bị chuyện tối hôm qua làm cho vô cùng tức giận, bây giờ mới sáng sớm lại bị Hứa Ngọc Thanh đánh thức, tâm tình vô cùng tệ, làm sao chịu nổi sự chỉ trích như vậy của Hứa Ngọc Thanh?
Mặt anh không chút biểu cảm nào, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Ngọc Thanh nói: “Không có.”
“Cậu nói cái gì?” Hứa Ngọc Thanh giật mình.
“Nếu như mẹ cảm thấy con không xứng làm con rể mẹ? Được rồi, bây giờ con có thể ly hôn với Tô Nhan! Mẹ vừa lòng chưa?”
Lâm Dương nhìn chằm chằm Hứa Ngọc Thanh, lạnh lùng quát.
Một câu của Lâm Dương giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cho Hứa Ngọc Thanh chấn động, trợn mắt há miệng.
Lý Giang đi theo bên cạnh cũng choáng váng, khó tin nhìn Lâm Dương, còn cho rằng tai mình đã nghe nhầm.
Đã bao giờ bọn họ nhìn thấy một Lâm Dương cứng rắn như vậy, đã bao giờ nhìn thấy người con rể yếu đuối như nhược lại bá đạo như vậy? “Cậu… cậu… cậu nói cái gì?”
Hứa Ngọc Thanh chỉ tay vào Lâm Dương, môi run run, hai mắt tròn xoe hỏi.
“Thế nào? Có cần tôi lặp lại một lần nữa không?”
Lâm Dương hừ lạnh.
“Câu cậu cậu … được lắm Lâm Dương! Cậu muốn làm phản rồi ư? Coi như tôi đã nhìn rõ được tên lòng lang đạ sói như cậu, cậu là cái thá gì chứ! Trước đâu cậu không như vậy! Sao nào? Cậu trúng thưởng giải đặc biệt rồi, có tiên rôi! Liên bắt đầu không coi tôi là mẹ vợ nữa sao? Cậu là cái đồ vong ân bội nghĩa! Đồ ác ôn! Đồ ăn cháo đá bát… Hứa Ngọc Thanh nổi điên rồi, một tay chống nạnh một tay chỉ vào chóp mũi Lâm Dương mà mắng to.