Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương

Hình như người phụ nữ kia thật sự rất tức giận thì phải.

Tất cả những lời nói và hành động của cô †a cũng đã vượt qua phạm vi mà Cư Chí Cường đã đề ra ban đầu rồi.

Tô Nhan nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình lại, gương mặt cô đỏ bừng lên.

Người phụ nữ kia hoàn toàn là đang nhục mạ cô.

“Cô này, cô quá đáng quá rồi đấy!” Tô Nhan nghiến răng nói.

“Nếu như có gì không vừa ý thì chúng ta có thể báo cảnh sát tới giải quyết! Lễ phục của cô, tôi đền! Lễ phục của tôi, cô có thể đền được không?” Người phụ nữ kia cười híp mắt nói.

“Được thôi! Vậy thì cứ báo cảnh sát đi!

Tôi không tin cảnh sát sẽ kêu tôi bồi thường 700 triệu cho cô!” Tô Nhan tức giận nói.

Cô cảm thấy mình không việc gì phải sợ cả. Cây ngay không sợ chết đứng!

Mở mồm ra đòi 700 triệu sao? Người phụ nữ này đúng là đang ăn vạ mà.

Mặc dù bộ lễ phục này cứ giặt một lần là coi như bị mất giá đi một chút thì cũng không thể bồi thường nhiều như thế chứ?

Nhưng nếu như những lời nói của người phụ nữ kia là sự thật, mặc dù không cần bồi thường 700 triệu, nhưng mà… 300, 400 triệu thì cung có khả năng chứ không phải không.



Tô Nhan thở dài, cô có chút bất lực.

Nhưng mà càng bất lực hơn đó chính là bộ lễ phục này của cô bị hỏng rồi.

Mặc dù bộ lễ phục này là Lâm Dương tặng cho cô, hơn nữa cũng không đắt đỏ gì nhưng mà cô thật sự vô cùng thích bộ lễ phục này.

Thật đáng tiếc…

Tô Nhan hít một hơi thật sâu, cô định rút điện thoại ra báo cảnh sát.

Nhưng mà đúng lúc này một giọng cười sang sảng đột nhiên truyền tới.

“Xảy ra chuyện gì thế? Đang yên đang lành sao lại muốn gọi cảnh sát đến đây vậy?”

Giọng nói càng lúc càng tới gần, có một đám người bước tới. Bọn họ đi tới chỗ Lâm Dương và Tô Nhan.

Đám người vừa bước đến ai cũng ăn mặc vô cùng lộng lẫy, khí chất cao quý, nhìn thôi đã thấy xa hoa.

Vừa liếc mắt nhìn đã biết bọn họ không phải người tâm thường.

Người đi đầu chính là một người đàn ông trung niên hơi mập, trên mặt nở một nụ cười hiền lành dễ mến.

Người đàn ông đó cầm ly rượu trên tay, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex nạm kim cương, trên người mặc bộ lễ phục đen bóng. Nhìn cách ăn mặc thì trông giống như một nhà giàu mới nổi thế nhưng nhìn thêm hai ba lần nữa thì lại cảm thấy trên người ông ta toát ra tràn ngập mùi vị trải đời sâu sắc.



Mà đi theo phía sau ông ta là một ông cụ trang phục của thời Đường, bên cạnh còn có một phu nhân mặc sườn xám màu đỏ rực.

Ai mà có mắt nhìn thì đều có thể nhận ra những người vừa tới đây đều là là những nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng trong nước.

Nhâm Quy!

“Chủ tịch Nhâm tới rồi!”

Không ít quan khách lớn tiếng nói.

“Chào chủ tịch Nhậm!”

“Chủ tịch Nhậm!”

“Chào chủ tịch Nhậm ạI”

Cả đám người đều nhao nhao lên chào hỏi.

Người vừa mới tới không ngừng gật đầu, ông ta mỉm cười đáp lại.

“Tổng giám đốc Nhậm?” Tô Nhan cũng ngẩn cười, gương mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đến đây rồi cô cũng mới biết buổi yến tiệc ngày hôm nay chính là do Nhâm Quy, người có tiếng đứng đầu trong giới thương mại Trung Quốc đứng ra tổ chức.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!