Tô Nhan vẫn không có phản ứng gì.
“Tiểu Vân?” Lâm Dương lại gọi một lần nữa.
“Hả?”
Tô Nhan tựa như nghe thấy cái gì đó, cả người bật mạnh khỏi ghế sô pha khiến mấy cốc rượu trên bàn uống nước bị cô hất đổ vỡ nát rơi trên sàn nhà.
Lâm Dương hơi giật mình.
Tô Nhan vội vàng cúi người xuống dọn dẹp đồ dưới đất.
“Em làm sao vậy? Sao lại thất thần vậy?”
Lâm Dương nhăn mày hỏi.
“Không… Không có gì đâu…”
Tô Nhan nhặt hết đồ dưới đất vất vào trong thùng rác, sau đó mới nghiêng mặt nói.
Lâm Dương trầm mặc quan sát cô, một lúc sau mới mở miệng hỏi: “Anh đã biết chuyện xảy ra ở công viên rồi, em không sao chứ?”
“Không sao đâu…”
“Không sao là tốt rồi.”
Lâm Dương nói xong liền đi tới mở tủ lạnh ra lấy đồ ăn chuẩn bị nấu cơm.
“Dạo gần đây… Anh đi đâu vậy?”
Tô Nhan nhìn anh và nhẹ giọng hỏi: “Ở trong phòng khám của Trịnh Tú Lan ấy mà”
“Thế ư… Ở đó công việc bận lắm à? Bận tới mức mấy ngày liền cũng không gặp được anh?” Tô Nhan cau mày hỏi.
“Cũng hết cách rồi, Trịnh Tú Lan bây giờ cũng được coi như là bác sĩ nổi tiếng ở Giang Thành cho nên tất nhiên là sẽ có rất nhiều bệnh nhân tới khám.” Lâm Dương cười nói.
Tô Nhan không nói gì nữa, cô cúi đầu xuống cắn môi, bộ dạng như kiểu lưỡng lự không biết có nên nói không.
“Có phải em có chuyện muốn nói với anh không? Không sao đâu, em cứ nói đi! Anh nghe này!” Lâm Dương cầm một cọng rau cải và nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh mắt của Tô Nhan rất phức tạp, cô cúi đầu xuống một lúc, sau đó mới lại ngẩng đầu lên.
“Anh thật sự đã biết chuyện xảy ra ở công viên rồi à?”
“Ở trên mạng phát đầy video rồi mà, anh không muốn biết cũng khó.”
“Vậy em hỏi anh, giả sử nếu lúc đó anh đang ở đó, chứ không phải là bác sĩ Lâm, vậy anh… Anh có cứu em không? Anh có thể cứu được em không?” Tô Nhan nhìn anh và chất vấn.
Lâm Dương nghe thấy thế thì trái tim anh cô rút lại, anh kinh ngạc nhìn Tô Nhan.
Anh tựa như hiểu được ý tứ trong của hỏi của Tô Nhan…
Căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Vành mắt của Tô Nhan đỏ bừng, nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm Lâm Dương.
Lâm Dương đứng ở đẳng trước tủ lạnh, tay đang cầm dao nạo rau, đứng bất động tựa như tượng gỗ.
Bầu không khí vô cùng áp lực.
Tựa như lúc này đây chỉ cần có một chiếc kim châm rơi xuống thôi cũng có thể phát ra âm thanh nghe chói tai.
Một lúc sau Lâm Dương mới mở miệng nói chuyện.
“Đứng ở góc độ của em mà suy nghĩ thì em cảm thấy anh có sẽ cứu em không?”
“Em không biết.”
Tô Nhan lắc đầu.
“Em cảm thấy anh có thể cứu được em không?
Lâm Dương lại hỏi.