Lúc này Tô Dư cũng sững sờ, sau đó chỉ biết cười khổ.
Còn Tô Nhan thì não bộ của cô đang trong trạng thái trống rỗng.
Không biết là tại sao mà cô luôn có một loại cảm giác quen thuộc đối với vị bác sĩ Lâm này, nhưng mà cô lại không biết nó quen thuộc ở điểm gì.
Thật là kỳ lạ.
“Cô Lý, cô không sao chứ?”
Đúng lúc này một đám cảnh sát chạy tới, họ vật ngã người đàn ông kia, sau đó một người trong số họ hỏi Tô Nhan.
Tô Nhan nghe thấy giọng nói đó thì lúc này mới kịp thời phản ứng lại, vội vàng rời khỏi vòng tay của Lâm Dương.
“Tôi không sao, không sao..” Tô Nhan nghiêng mặt sang một bên và nói.
“Không sao thì được rồi.”
Người cảnh sát đó gật đầu, sau đó dẫn tội phạm lên xe.
Lâm Dương rút điện thoại ra gọi điện thoại cho Mã Hải.
Mấy phút sau có một chiếc xe dừng lại ở cổng công viên, một đám người bảo vệ chạy tới.
“Tống Viễn, vì để đề phòng về sau sẽ không xảy ra những chuyện như thế này nữa cho nên tôi đã sắp xếp một vài người vệ sĩ ở lại đây bảo vệ đoàn làm phi, đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người.”
“Vậy thì quá tốt rồi, cảm ơn anh chủ tịch Lâm, lần này may là có anh” Tống Viễn kích động không thôi.
“Không cần phải khách sáo đâu, xem tình hình thì cảnh quay hôm nay có vẻ không thành công rồi. Tôi còn có chuyện phải làm, không thể ở lại đây lâu được, cho nên tôi đi trước đây.”
Lâm Dương nói xong thì quay người nói với cảnh sát: “Anh à, một lát nữa tôi sẽ đi lấy lời khai sau, có được không?”
“Ok, không sao cả. Anh Lâm khách sáo quá rồi” Vị cảnh sát đó liền cười và nói.
Bọn họ tới gần đây rồi mới nhìn thấy cây kim bạc cắm trên cổ phạm nhân, cho nên cũng lập tức hiểu ra rằng người này không nên động vào.
Tất cả mọi người ở xung quanh vẫn chưa biết được đã có chuyện gì xảy ra.
Bọn họ vẫn đang thảo luận chắc là người đàn ông này trúng tà cho nên mới không cử động được nữa.
Lâm Dương gật đầu, rồi đưa mắt về phía Tô Nhan sau đó mới rời khỏi hiện trường.
Còn Tô Nhan vẫn còn đang có chút sợ hãi.
Tô Dư bước tới ôm chặt lấy người cô.
“Không sao rồi Tiểu Cẩm, không sao rồi”
Tô Nhan an ủi mấy câu, nhưng mà bản thân vẫn có chút không được tự nhiên mấy.
Sau khi rời khỏi công viên thì Lâm Dương lập tức quay trở lại công ty.
Đám người Mã Hải, Thủy Bình Vân, Huỳnh Lam đều tới phòng làm việc của anh.
“Chủ tịch Lâm, đột nhiên gọi chúng tôi tới đây là có chuyện gì xảy ra sao?” Huỳnh Lam hỏi.
“Chuyện ở công viên, tất cả mọi người đều biết rồi chứ?” Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.
Huỳnh Lam có chút mơ hồ không hiểu, sau đó liền lắc đầu.
“Chính là vừa nấy có một tên cướp xuất hiện ở đó, nhưng mà mọi chuyện đã được chủ tịch Lâm giải quyết rồi.” Mã Hải đứng ở bên cạnh nói.
“Cướp á?”
Huỳnh Lam rất là bất ngờ, nhưng sau đó lại nhăn mặt lại: “Chủ tịch Lâm, chuyện này có liên quan tới chúng tôi sao?”
“Tên cướp này tới cướp đoàn làm phim của Tống Viễn.”
“Đoàn làm phim á? Cướp ở đó có cướp được tiền không? Tên này bị ngu hả?” Thủy Bình Vân lên tiếng nói.