“Hả?”
Hai chân Mã Hải như nhũn ra.
Sắc mặt Lâm Dương lạnh lẽo.
“Bác sĩ Lâm, lá gan của anh cũng thật đúng là đủ lớn! Thế mà lại dám thương tổn đến người của Diệp Ưng bọn tôi! Xem ra hôm nay anh cần thêm mấy cái cáng nữa rồi.”
Vẻ mặt của người con trai âm u lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Lâm Dương rồi cất bước đi đến.
“Học viện phái Nam Y chịu trách nhiệm chữa trị cho nhân viên bị thương của tập đoàn Dương Hoal” Lâm Dương lạnh lẽo mà nói.
“Vậy thì thật tốt quá.”
“Chỉ là hai cái băng ca ở dưới lầu kia, chắc chắn là chuẩn bị cho các người!”
“Vậy thì phải xem bản lĩnh của anh rồi Người con trai vừa quát, vọt qua.
Sức mạnh hung hãn giống như cơn gió lốc mà tuôn về phía Lâm Dương.
Toàn bộ đồ vật trong cả văn phòng đều bị đẩy lui vô số.
Hiển nhiên sức mạnh của người con trai cùng với thực lực của anh ta cao hơn một bậc so với người con gái kia.
Nhưng trước đó Lâm Dương đã bị người con trai này chọc giận rồi.
Vẻ mặt anh lạnh lẽo, trực tiếp lấy toàn bộ kim bạc ở bên hông ra, tiện đà đâm vào hai bàn tay của mình.
“Võ Y? Ha ha, xem xem là Võ Y của bác sĩ Lâm lợi hại, hay là Võ Y của kẻ hèn này giỏi hơn!”
Người con trai không có chút sợ hãi nào, anh ta cười lạnh một tiếng, cuối cùng cũng rút kim bạc ra, đâm vào cánh tay.
“Phương pháp châm Sinh Hoa?”
Lâm Dương lia mắt qua nhìn kim bạc của người nọ, anh lắc lắc đầu: “Châm pháp bậc này lúc mười một tuổi tôi cũng đã không dùng nữa rồi, nếu đây là Võ Y của anh, như vậy Võ Y này của anh, cũng chỉ thế mà thôi!”
Người con trai vừa nghe thấy thế, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, rồi lại hừ lạnh: “Như vậy, bác sĩ Lâm có thể khiến cho kẻ hèn này mở mang kiến thức về châm pháp càng cao siêu hơn một chút hay không?”
Tay của Lâm Dương vuốt vuốt bên hông một cái, tiện đà nâng cao cánh tay lên, nắm lại thành quyền, giữa khe hở có ngân quang lóe ra.
“Anh có từng nghe qua, thuật châm Sát Long Cốt hay chưa?”
Người con trai hơi hơi ngẩn ra, sau đó cười nhạo ra tiếng: “Bác sĩ Lâm, hà cớ gì mà phải lấy một thứ hư vô mờ mịt này ra để hù dọa người khác? Anh cho rằng tôi và anh là đứa trẻ ba tuổi hay sao? Đây chỉ là lời nói dối của ông bà khi xưa mà thôi.”
“Đây cũng không phải là thứ hư vô mờ mịt gì đó, cũng không phải lời nói dối.”
Lâm Dương lắc đầu, lãnh đạm nói: “Thôi vậy, để cho anh mở mang tầm mắt một chút.”
Thanh âm vừa rơi xuống, Lâm Dương đem tất cả đám kim bạc này đâm hết vào hai tay mình.
Xi xì xì.
Kim bạc thon dài, toàn bộ đâm hết vào †rong, giống như kim bạc đã chui hết vào †rong xương cốt của Lâm Dương, nhìn mà thấy da đầu người ta run lên.
Người con trai kia trừng lớn mắt, làm gì từng thấy châm thuật chứ vậy chứ?
Nhưng anh ta vẫn trước sau không chịu †in tưởng.
Châm thuật Sát Long Cốt?
Đây là kỹ thuật châm mà anh ta đúng là từng nghe nói tới.
Chỉ có điều, là lúc nhỏ anh ta nghe nói qua.
Nghe nói đây là thuật châm do hoàng đế thời cổ xưa sáng tạo ra, có sức mạnh tài nghệ điêu luyện có thể thông thiên triệt địa.
Đâm một châm xuống là có thể sống chết bằng xương bằng thịt, tựa như một thần tích không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng…