“Bác sĩ Lâm, xin lỗi. Là… là tôi sai rồi, hy vọng anh rộng lượng không tín toán với tôi.”
Cậu chủ Vân cắn răng, da đầu cứng ngắc đi đến trước mặt Lâm Dương, cúi đầu xin lỗi.
Nếu như là một tháng trước, Cậu chủ Vân gặp bác sĩ Lâm này, nhất định sẽ không dễ dàng sợ hãi như thế, thậm chí còn muốn thăm dò một chút.
Nhưng sau khi bác sĩ Lâm hạ gục con trời Lệ Vô Cực, đánh bại hiệp hội võ thuật thì Cậu chủ Vân sợ rồi.
Vô cùng sợ.
Gia tộc đã từng nghiêm khắc cảnh cáo những người thế hệ bọn họ, cho dù là ai cũng không được gây sự với bác sĩ Lâm, nếu như chẳng may chọc vào thì phải xin lỗi ngay lập tức.
Vì vậy cho dù Cậu chủ Vân không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn phải thành thật tiến lên trước xin lỗi.
“Cậu chủ Vân, anh làm tôi quá thất vọng rồi. Chỉ dựa vào một cuộc điện thoại thì có thể chứng minh được cái gì chứ? Tôi đối chiếu với ảnh trên mạng rồi, người này không hề giống bác sĩ Lâm. Anh ta chắc chắn là kẻ giả mạo.”
Hán Băng Sương đi đến, nghiến răng nói.
Hiển nhiên, cô ta vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật này.
“Chị Băng Sương nói không sai, thằng này nhất định là kẻ giả mạo, chỉ có một cuộc điện thoại cũng không phải người thật. Sao có thể tin được chứ?”
“Đúng vậy Cậu chủ Vân, anh phải nhìn cho rõ vào, chắc chắn đấy không phải số điện thoại của ba anh, đừng có bị bạn bè của tên giả mạo này lừa đấy.”
“Bây giờ lừa đảo qua điện thoại không phải rất phổ biến sao? Một cuộc điện thoại có thể chứng minh được cái gì chứ?”
Mấy cô gái nói hết câu này đến câu khác, ríu ra ríu rít, như thể bọn họ đều là Sherlock Holmes vậy.
Nhưng vào lúc này.
“Ting ting ting!”
Tất cả điện thoại của mọi người đều cũng vang lên.
Mọi người ngẩn ra, vội vàng lấy điện thoại ra xem.
Mới phát hiện những số điện thoại này đều là của người nhà gọi đến.
Cho dù là Hán Băng Sương thì cũng như vậy.
Cô ta thất thần nhìn vào màn hình điện thoại mình.
Trên màn hình biểu thị một chữ: Ba.
Vô duyên vô cớ, ba cô ta gọi điện thoại đến làm gì chứ?
Cô ta cầm điện thoại, ngây người nhìn, nhưng ngón tay lại không dám ấn vào nút nghe.
“Sao lại không nghe?”
Bên cạnh truyền đến một giọng nói nhàn nhạt.
Cả người Hán Băng Sương run lên, nhìn sang Lâm Dương, nhìn dáng vẻ lãnh đạm của anh, trong lòng dường như dâng lên một cỗ tức giận, cắn răng trực tiếp ấn nút nghe.
“Ba”
“Con đang ở đâu?” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói uy nghiêm.
“Ba, con… con đang ở cũng Cậu chủ Vân” Hán Băng Sương cẩn thận nói.
“Vậy bác sĩ Lâm đâu? Có phải cậu ấy ở trước mặt con không?” Giọng nói lại lạnh hơn hỏi.
Hán Băng Sương lập tức hóa đá.
“Ba, con… con…”
Trong điện thoại truyền đến một tiếng thở dài, sau đó thì im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Nghe đây, nếu như con đắc tội với bác sĩ Lâm, vậy thì cố gắng nghĩ cách cầu xin cậu ấy tha thứ đi. Nếu như cậu ấy không muốn tha thứ cho con… vậy con… đừng về nhà họ Hán nữa.”
Nói xong thì điện thoại cũng trực tiếp cúp luôn.
“Ba… Ba đợi một chút, ba nghe con giải thích”
Hán Băng Sương vội hét lên, nhưng vô dụng.