“Một tiếng trước?” Lưu Quyền sửng sốt rồi bật cười ha ha: “Bác sĩ Lâm à, đến lúc này rồi mà cậu còn lừa tôi à? Cậu tưởng tôi sẽ tin sao?”
“Ông nghĩ tôi cần phải lừa ông ư? Là Trưởng lão Kinh Mẫn truyền thụ Kỳ Lân Biến cho tôi.” Lâm Dương từ tốn nói.
Đôi đồng tử của Lưu Quyền siết chặt.
“Trên thế gian này… còn có thứ yêu nghiệt như vậy sao?” Lưu Vô Hằng thì thầm tự nói.
Chỉ một chiêu của người này đã phá cả ngọn núi, làm đệ tử Kỳ Lân ở đây cũng sợ đến kinh người, còn ai dám so chiêu với một người như vậy?
“Khốn nạn.”
Lưu Vô Hằng bó tay hết cách, anh ta đành phải nhắm mắt xông lên.
Nhưng mà anh ta có thể là đối thủ được sao? Người vừa mới tới gần đã bị Lâm Dương đưa tay bóp cổ, nhấc lên.
“Vô Hằng!”
Lưu Quyền cuống lên, liên tục hô to.
Bởi vì tâm trạng ông ta quá kích động, khuôn ngực phập phồng rồi lại phun ra một búng máu tươi, ngất lịm hoàn toàn.
“Ba.” Lưu Vô Hằng đau lòng gọi.
Nhưng Lưu Quyền không còn nghe thấy nữa.
Ngay sau đó, toàn bộ cục diện đều bị Lâm Dương nắm lấy…
“Bác sĩ Lâm, đừng làm gì quá đáng!”
Đúng lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên.
Giọng nói đó vừa vang vọng, một bóng người bay lên nhảy xuống trước mặt Lâm Dương.
Đệ tử Kỳ Lân Môn bốn phía nhìn thấy người này thì lập tức mừng rỡ.
“Bái kiến chưởng môn.”
Tiếng hô chào đồng loạt.
Chưởng môn của Kỳ Lân Môn xuất hiện!
Khuôn mặt Lệ Vô Cực như trâm hẳn.
Lâm Dương cũng nhíu mày.
Nhưng mà anh thấy tò mò thật, vì sao tới lúc này chưởng môn của Kỳ Lân Môn mới đi ra?
“Chưởng môn, cứu… cứu tôi! Chưởng môn! Nhanh cứu tôi!’ Lưu Vô Hằng như nhìn thấy nhánh cỏ cứu mạng, anh ta khổ sở la to.
Nhưng chưởng môn nào có quan tâm gì đến anh ta, ông ta đi tới bên cạnh Lưu Quyền, kiểm tra tình hình vết thương.
“Phó chưởng môn Quyền, ông không sao chứ?” Chưởng môn cứu người tỉnh lại.
“Chưởng… chưởng môn?” Lưu Quyền chật vật thì thào.
“Vết thương của ông quá nặng, tôi sẽ giúp ông bớt đau đớn.” Vừa nói, tay chưởng môn vừa ấn một cái lên người Lưu Quyền.
Nhìn thì chỉ là mấy chiêu đơn giản, nhưng hai mắt Lưu Quyền lại lồi ra, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“A?”
Đệ tử ở bốn phía kinh hãi biến sắc.
“Ba!” Lưu Vô Hằng hét lên đau đớn.
Người Lưu Quyền run lên một cái, đôi mắt mở to nhìn chưởng môn, hai chân co giật một cái rồi chết tươi.
“Phó chưởng môn!”
Một đám đệ tử quỳ khóc dưới đất.