Nhưng đường núi chật hẹp, đến cả diện tích cho anh ta quỳ xuống cũng không đủ.
Trời thật sự muốn diệt mình sao?
Lệ Vô Cực đau khổ nghĩ.
“Lẽ nào con muốn sư phụ nhảy xuống từ đây, chôn thân nơi vực thảm con mới cam lòng sao?” Kinh Mẫn giận dữ nói.
Lê Vô Cực khóc thành tiếng nhưng không thể làm gì, chỉ có thể chật vật bước lên trước.
Kinh Mẫn cũng đau đến đứt từng khúc ruột, nhưng việc đã đến nước này, ông cũng chỉ có thể lựa chọn con đường này thôi.
Trong đầu cả hai là nỗi bi thương cùng tuyệt vọng đến cùng cực.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương đột nhiên lên tiếng: “Trưởng lão Mẫn, sao chúng ta không leo xuống từ đây chứ?”
Lời vừa dứt, Kinh Mẫn đã sửng sốt.
“Cậu Lâm, cậu điên rồi sao? Leo xuống từ đây? Vách núi dốc như thế, ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có, còn không phải là định trước cái chết sao?” Lệ Vô Cực quẹt nước mắt nói.
“Không có chỗ đặt chân, chúng ta có thể tạo ra chỗ đặt chân, thật ra nơi này đã đến sườn núi rồi, cũng không còn cách xa chân núi nữa. Từ đây leo xuống cũng được, chỉ là phải mất một chút thời gian thôi.”
Lâm Dương mỉm cười nói.
Hai người kia sau khi nghe được những lời dọa người như vậy đều trở nên hoang mang.
Từ khe Phi Ưng đi xuống là nhiệm vụ không thể nào hoàn thành đối với toàn bộ người trong Kỳ Lân Môn.
Nhưng ba người đã không còn đường nào để đi, chỉ có thể chọn đường sống duy nhất này.
“Tôi thấy địa hình phía trước tương đối trống trải, khoảng cách đến vách núi cũng gần nhất, hay là thử xem.”
Lâm Dương đi qua, châm vài châm lên người tăng cường sức lực, sau đó leo xuống, một tay đâm xuống vách đá, đột ngột bẻ ra một khối đá lớn.
Thấy cảnh này, hai người đều ngẩn người.
Đừng nói là Lâm Dương muốn đào một cầu thang thông xuống chân núi ở khe Phi Ưng này nhé?
“Cậu Lâm, cậu…” Ngay cả Kinh Mẫn cũng phải trợn tròn mắt.
“May quá, đá núi ở đây không quá cứng.
Tôi xuống trước, ông và Vô Cực cứ từ từ.”
Lâm Dương nói, tiếp tục đào đào vách đá.
Phản khoa học!
Phản khoa học!
Phản khoa học…
Hai tay Lâm Dương giống hệt kim cương, vách đá trước mặt anh thế mà như bùn đất, chỉ một lát sau đã đào được mười mấy bậc thang.
Anh như một con nhện, từng bước bò xuống.
Lệ Vô Cực vô cùng kích động.
“Sư phụ, chúng ta đi xuống đi.”
“Được…được…”
Kinh Mẫn gật đầu liên tục, đi theo bậc thang Lâm Dương đào.
Tuy rằng những bậc này vẫn khó đặt chân xuống như cũ, nhưng cuối cùng ba người cũng đã có đường đi.
Nhưng mà theo đường này xuống chân núi ít nhất cũng hơn trăm mét, tay không đào đá có khó quá hay không? Mới chỉ mấy chục mét, Lâm Dương đã thở ra khói, trên mặt đầy mồ hôi.
“Bác sĩ Lâm, anh không sao chứ?” Lệ Vô Cực vội hỏi.
“Không sao…”
Lâm Dương cười cười, sau đó tiếp tục cắn răng đào đá.