“Đừng lo lắng, không tệ lắm, nhưng là cần phải hồi phục lâu dài! Dù sao thì gân cốt và thần kinh quá phức tạp, ngay cả anh cũng không có khả năng khôi phục như ban đầu.”
Lâm Dương khàn giọng nói.
Cơ thể con người là một thế giới khổng lồ, ngay cả Lâm Dương cũng có rất nhiều thứ cho đến nay vẫn chưa hiểu được, đặc biệt là não và thần kinh.
Suy cho cùng, con người… không có giới hạn.
“Những chuyện đó không thành vấn đề anh à, chỉ cần bố bình an vô sự là được.” Lương Huyền Mi cười nói sau cú sốc.
Lâm Dương tiếp tục châm kim.
Có một sự yên tĩnh lạnh lẽo trong phòng.
Tôi không biết phải mất bao lâu thì Lâm Dương mới lên tiếng.
“Sáng mai em không phải đi, anh đi giúp em.
“Anh cả, chuyện này là do em gây ra, em sẽ tự mình giải quyết.”
“Em không cần phải nói lung tung, nếu như ngươi còn coi anh là anh cả của em, vậy chuyện này giao cho anh giải quyết! Nghe lời anh!” Lâm Dương nghiêm túc uống.
“Nhưng…”
“Không có gì đâu, Huyền Mi, em không thực sự coi anh như anh trai của mình sao?”
Lâm Dương tức giận.
Lương Huyền Mi khẽ rùng mình một cái, sau đó cúi đầu: “Anh cả… em không có ý đó…”
Vậy thì không nói nữa, chúng ta trước tiên chăm sóc cho bố.”
Lâm Dương nhẹ nói rồi dùng hết sức đưa kim châm.
Lương Huyền Mi đứng bên, lén lau nước mắt trên khóe mắt.
Qua khoảng hai giờ, Lâm Dương mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện anh chữa bệnh cho cha nuôi, trước tiên hãy cố gắng giấu chuyện này với mẹ đỡ đầu và đừng làm bà ấy lo lắng.”
“Đừng lo lắng, em biết phải làm gì.”
“Anh đi chăm sóc mẹ đỡ đầu trước đất Bà ấy đến rồi!” Lâm Dương nói rồi bước ra khỏi nhà.
Lương Huyền Mi yên lặng nhìn Lâm Dương bóng lưng, đột nhiên cắn răng bạc, siết chặt đôi tay nhỏ bé, bước nhanh đi ra ngoài.
Nhưng… cô ấy không đi về phía sân nơi Lương Thu Yến ở, mà loạng choạng đi về phía cổng…
“Huyền Mi, em đi đâu đấy.”
Lương Hồng Anh khó hiểu nhìn Lương Huyền Mi đang tập tễnh dò dẫm từng bước, không nhịn được mà cất lời hỏi.
“À, không có gì… không có gì đâu, Lâm Dương bảo em đi mua chút thuốc ấy mà” Lương Huyền Mi cười trừ nói.
“Em đã bị thương như vậy rồi, đi nghỉ ngơi chút đi. Việc mua thuốc cứ để cho chị!”
“Không cần đâu chị Hồng Anh, vừa nãy em đã được băng bó rồi, vết thương của em không có gì đáng ngại đâu.” Lương Huyền Mi lắc đầu nói.
“Ừm, vậy được rồi, vừa nãy ông tìm chị có việc, chị đi trước đây.”
“Ừ, chị đi đi.”
Lương Huyền Mi nở nụ cười rạng rỡ, sau đó rảo bước tới phía cổng.
Vẻ mặt Lương Hồng Anh vô cùng ngơ ngác, ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Lương Huyền Mi, nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều, lập tức xoay người rời khỏi.
Tới cổng, Lương Huyền Mi gọi điện cho Lương Bình Minh vẫn còn đang ở bên ngoài, bảo anh ta quay về chăm sóc mẹ.
Biết được tin bố mình gặp chuyện không may, Lương Bình Minh nhanh chóng bỏ mặc bạn gái mình, vội vàng quay trở về nhà.
Còn Lương Huyền Mi thì gọi một chiếc taxi, nhanh chóng đi tới trung tâm thành phố.
Nửa giờ sau, chiếc xe taxi dừng ở trước cửa lớn của một tòa nhà vô cùng cổ kính.