“Thì các người cử ra một người hiểu võ học cổ truyền đánh với tôi!” Lương Huyền Mi quát lên.
“Gấp như vậy, cô bảo tôi đi đâu tìm đây?”
Trịnh Nhã Vân lắc đầu nói: “Huống chỉ, cô nhóc à, cô không có tư cách trả giá với tôi, cô là nghi phạm, ở đây không có phần cô nói chuyện.”
“Cô.”
Lương Huyền Mi tức giận.
Lâm Dương ở bên cạnh âm thầm cau mày, trái lại không ngờ tới người của Hiệp hội võ thuật lại vênh váo hung hăng như vậy.
Nhưng mà lúc này, lại thêm một đám người đi vào.
“Thư ký Vân, nếu không ngại, hay là để người của tôi thi đấu hay cho hiệp hội đi Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía người nói, nhiều người nhà họ Lương nhìn thấy người đó, sắc mặt cực kì khó coi.
Vẻ mặt Lương Vệ Quốc cũng trở nên lạnh lùng.
Những người này là người nhà họ Vân.
“Gia chủ Vân?” Lương Vệ Quốc hạ giọng gọi một tiếng.
“Ông Vệ Quốc à, không mời mà tới, xin đừng trách” Vân Hồng Tĩnh tuỳ ý ôm nắm tay, nhàn nhạt nói.
“Gia chủ Vân tới chơi, không biết có việc gì?” Lương Vệ Quốc hỏi.
“Ông Vệ Quốc đã biết, cần gì phải hỏi như thế? Người nhà họ Lương các người đánh con trai tôi bị thương nhập viện, chẳng lẽ tôi không nên tới hỏi thăm sao?” Vân Hồng Tĩnh lạnh nhạt hừ một tiếng.
“Ai đánh?”
“Đương nhiên là đứa cháu ưu tú nhà họ Lương các người, Lương Huyền Mi.”
“Tôi nói rồi, Huyền Mi vẫn luôn ở trong nhà, căn bản chưa từng bước ra khỏi cửa nhà họ Lương , sao có thể đánh cậu Tư Phàm bị thương chứ?”
“Tôi không muốn nói lời thừa.” Hình như Vân Hồng Tĩnh lười giải thích, chỉ ôm nắm tay nói với Trịnh Nhã Vân: “Thư ký Vân, con trai lớn Vân Hồng Hải của tôi cũng là người theo học võ cổ truyền, thành tích rất tốt, nếu Thư ký Vân không chê, trận đấu này hãy để con trai lớn nhà tôi đánh đi.”
“Ồ? Hồng Hải trở về khi nào?” Trịnh Nhã Vân quét mắt nhìn qua người đàn ông cao lớn toát lên vẻ tinh anh bên cạnh Vân Hồng Tĩnh, cặp mắt không khỏi sáng lên.
“Sáng nay mới về, còn chưa nghỉ ngơi đã nghe em trai xảy ra chuyện, thư ký Vân, bất kể thế nào, trận đấu này xin để tôi làm thay.”
Vân Hồng Hải lạnh lùng nói.
Thư ký Vân nhìn về phía Vân Hồng Tĩnh.
Vân Hồng Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy thái độ của Vân Hồng Tĩnh, Trịnh Nhã Vân cũng gật đầu đồng ý.
“Vân Hồng Tĩnh và Vân Hồng Hải đều là người của Hiệp hội võ thuật, theo lý mà nói, bọn họ cũng có thể thay mặt cho Hiệp hội võ thuật của chúng tôi. Thế nên, trận chiến này, để Vân Hồng Hải đại diện đấu là được. Về phía nhà họ Lương , xác định là để Lương Huyền Mi xuất chiến sao?”
Lời này vừa dứt, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung về phía Lương Huyền Mi.
“Huyền Mi, cháu nhất định muốn đánh sao?” Lương Vệ Quốc không khỏi đắn đo.
“Số mệnh của cháu, cháu tự nắm trong †ay, còn mạnh hơn người khác.” Lương Huyền Mi căn răng nói.
“Vậy cũng được, nếu cháu đã quyết định, thì các ông không phản đối nữa, Phong Liêm, con thấy sao?” Lương Vệ Quốc hỏi.
“Con không có ý kiến.” Lương Phong Liêm trầm giọng nói.
“Được”
Lương Vệ Quốc gật đầu, nhẹ nhàng phất tay.
Ngay lập tức, người nhà họ Lương trong phòng khách đồng loạt lùi về phía sau một bước.
“Hồng Hải, con nên đánh vì em trai con cho ba, đừng làm mất mặt nhà họ Vân, biết không?” Gia chủ nhà họ Vân nhẹ nhàng nói.
“Vâng, ba.”
Vân Hồng Hải gật đầu, sau đó tiến lên mấy bước.