“Có chuyện gì vậy?” Lương Thu Yến từ trong bếp đi ra, hoang mang hỏi.
“A, mẹ. Không sao không sao.” Lương Huyền Mi nói, cố nặn ra một nụ cười, sau đó liền muốn đuổi theo.
Nhưng Lâm Dương bên cạnh đã giữ chặt vai cô ấy.
“Huyền Mi, em đừng đi, kẻo người của Hiệp hội Võ thuật làm phiên đến em. Huyền Du ở đây cứ giao cho anh.” Lâm Dương nói.
“Vậy… Được rồi. Nhưng em phải nhanh chóng đuổi kịp Huyền Du. Em nghĩ lúc này e là con bé đã lên xe đến trường học, nếu như bắt gặp Vân Tư Phàm thì thật là gay go.” Lương Huyền Mi đầy lo lắng nói.
“Không sao, có anh đây rồi.” Lâm Dương mỉm cười, đi về phía cửa biệt thự nhà họ Lương .
“Anh, để em lái xe đưa anh đi. Em sẽ không xuống xe. Chắc không sao đâu. Người của Hiệp hội Võ thuật sẽ không nhìn kỹ như vậy.” Lương Huyền Mi vội vàng chạy theo.
“Không cần, anh có xe hơi.”
“Anh có xe? Anh lấy xe ở đâu vậy? Anh đi taxi à?” Lương Huyền Mi hỏi một cách khó hiểu.
Tuy nhiên vừa bước ra khỏi cửa biệt thự, Lương Huyền Mi liền nhìn thấy một chiếc Maybach đậu ở cửa, một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ đồ nữ màu đen đứng bên cạnh xe, người phụ nữ nhìn thấy Lâm Dương bước ra, lập tức cúi đầu chào anh: “Chào chủ tịch Lâm”
“Ừm, cô đã nhìn thấy em gái tôi chưa?”
Lâm Dương nhẹ nhàng hỏi.
“Cô ấy vừa mới lên xe buýt số 2 đến Đại học Sư phạm Yến Kinh, và cô ấy chắc đang ở trên đường Gia Nãi.”
“Vậy hãy đưa tôi đến trạm dừng xe buýt tiếp theo trên đường Gia Nãi. Cô có thể đuổi kịp không?”
“Không vấn đề, Chủ tịch Lâm.” Nhụy Thi gật đầu, sau đó mở cửa xe.
“Huyền Mi, em vào nhà đi.” Lâm Dương vẫy vẫy tay, sau đó lên xe.
Nhụy Thi đạp chân ga, chiếc xe phóng ra đường.
Lương Huyền Mi ngây người nhìn cảnh này, trong lòng khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm. Có Lâm Dương ra tay, Huyền Mi tự nhiên cảm thấy rất yên tâm.
Chẳng qua điều làm cho Huyền Mi còn mơ hồ lo lắng là… liệu Hiệp hội Võ Thuật có tìm đến Lâm Dương gây rắc rối hay không?
Chỉ hi vọng là đừng thế.
Lương Huyền Mi cầu nguyện trong lòng.
Kỹ năng lái xe của Nhụy Thi rất tốt, mặc dù lần trước có chuyện xảy ra nhưng sau khi vết thương lành lại cũng không có ảnh hưởng gì. Dù sao trong Học viện Phái Nam Y cũng có rất nhiều bác sĩ chữa trị cho cô ấy, đừng nói là di chứng, đến một vết sẹo cũng không hề có, điều này khiến Nhụy Thi đặc biệt kinh ngạc.
Ngay sau đó, xe dừng lại ở ngã tư Trường Xuân.
Lâm Dương xuống xe, đứng trên trạm dừng xe. Bỗng nhiên anh dường như nghĩ ra điều gì đó, hô lên với Nhụy Thi qua cửa sổ xe: “Có tiền lẻ không?”
“Có đây, Chủ tịch Lâm”
Nhụy Thi vội vàng xuống xe, từ trong ví lấy ra hai tờ tiền lẻ rồi đưa cho Lâm Dương.
“Cô về trước đi.” Pham Lâm cười.
“Được rồi Chủ tịch Lâm, có chuyện gì cứ liên lạc với tôi” Nhụy Thi hơi cúi đầu rồi lái xe rời đi.
Những người đứng đợi bên cạnh đều nhìn Lâm Dương với ánh mắt kỳ lạ.
“Đây là ông chủ sao? Có chuyện gì sao?
Có một chiếc Maybach không ngồi lại chạy tới chen chúc xe buýt với chúng ta?”
“Ôi, vậy là cậu không hiểu rồi. Đây là người có tiền, chạy đến đây để chiêm nghiệm về cuộc sống.”
“Chậc chậc chậc chậc, thiệt là đạo đức giả!”
Một vài thanh niên xì xào bàn tán. Lâm Dương mặc kệ, không thèm để ý đến.
“Bíp bíp.” Xe buýt đã đến trạm.
Lương Huyền Du đang ngồi cạnh cửa sổ xe lén lau nước mắt, nhìn thấy Lâm Dương ở trước điểm dừng, cô ấy giật mình hoảng hốt, sau đó mặt tối sầm lại.
Lâm Dương hoàn toàn không để ý đến, bỏ tiền lên xe rồi tiến đến vị trí ghế đằng sau Huyền Du, ngồi xuống.