Lâm Dương liếc nhìn ấm thuốc trước mặt nói: “Linh Trúc, đi giúp tôi đổ thuốc trong bình ra cho nguội bớt đi.”
“Vâng thưa thầy!” Linh Trúc gật nhẹ đầu bước tới làm theo những gì Lâm Dương vừa căn dặn.
Lâm Dương bước đến bên cạnh công chúa Margaret, bắt đầu rút kim ra.
Lâm Dương vê kim châm trong tay trên lưng công chúa Margaret nhưng không rút ra ngay mà thay vào đó anh siết chặt các ngón †ay vê kim châm đi sâu, nét mặt cực kì tập trung.
Nếu như người nào ở gần Lâm Dương lúc ấy, có thể nhìn thấy các ngón tay của Lâm Dương như đang tràn ra hơi thở, thuận theo kim châm đi vào trong cơ thể.
Cứ như thế qua khoảng ba bốn giây, Lâm Dương nhẹ nhàng rút kim châm ra.
Khi rút chiếc kim châm ra, chiếc kim châm lẽ ra màu trắng nhưng lúc đó chiếc kim châm từ đầu đến cuối đều là một màu đen kịt, giống như dính phải mực vậy.
“Cái gì vậy chứ?”
Nhiều người có mặt lúc đó không khỏi thảng thốt.
Phóng viên vội vàng chụp cận cảnh hình ảnh chiếc kim châm lúc đó.
Cảnh tượng này xuất hiện khiến cho vô số các lão bác sĩ Việt Nam ngồi trước màn hình theo dõi không khỏi ngẩn người.
Trong ngôi nhà tranh, bà lão đột ngột đứng dậy khỏi ghế, há hốc miệng nhìn cảnh tượng kinh hãi trước mặt mình.
“Bà bà, bà làm sao vậy?” Phương Vũ Yên nhìn dáng vẻ kì lạ của bà lão hỏi.
Nhưng sau khi nhìn thấy bà lão nhìn chằm chằm vào chiếc tỉ vi trước mặt, một hồi lâu lẩm bẩm nói: “Đây có phải là tuyệt kĩ châm cứu Quỷ Cốc Lưu mà truyền thuyết nhắc tới hay không?”
“Quỷ Cốc Lưu!” Phương Vũ Yên không khỏi run lên, bất giác nhìn màn hình.
Tuy nhiên Lâm Dương đã bắt đầu rút kim châm thứ hai.
Cũng giống như lần trước.
Kim châm vừa rút ra thì đã chuyển hoàn toàn thành một màu đen.
Lâm Dương đặt cây kim bạc đã rút ra đặt vào một bát nước đã được chuẩn bị để sẵn gần đó.
Trong phút chốc, bát nước trong veo chuyển ngay sang màu đen kịt.
Cảnh tượng này khiến người khác không thể xem thường được.
Lâm Dương cẩn thận từng li từng tí rút chiếc kim bạc ra.
Lúc này anh đặc biệt tập trung.
Tất cả những người xung quanh đều nín thở nhìn anh.
Sau khoảng một phần tư giờ, đa số các hiếc kim bạc đều đã được rút ra, duy chỉ còn một chiếc kim châm còn lại trên trán công chúa Margaret.
“Linh Trúc, thuốc sắc đã chuẩn bị xong chưa?” Lâm Dương hơi thở hổn hển, trên trán có chút mồ hôi, nghiêng người hỏi.
“Đã xong rồi ạ bác sĩ Lâm!” Linh Trúc vội vàng đáp.
“Đưa cho công chúa uống đi.” Lâm Dương nói.
“Vâng…”
Linh Trúc ngập ngừng nhưng vẫn bước lại, ép công chúa uống một bát thuốc đen có mùi hắc.
“Thưa vương tử!” Những người bên cạnh lo lắng nhìn vương tử Birken như thể đang muốn anh ngăn lại.
Nhưng vẻ mặt của vương tử Birken vẫn lạnh lùng, khàn giọng nói: “Đợi đã, không được phép làm loạn!”
Mọi người nghe thấy vậy, chỉ có thể lặng lẽ dừng lại.
Linh Trúc vẫn tiếp tục cho uống thuốc.
“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ….”
Công chúa Margaret dường như bị sặc, cô lập tức bị ho và nôn ra thuốc.
“Thầy…..” Linh Trúc hét lên.