“Này, chị?”
Hạ Tiểu Thanh thấy Hạ Thanh Tuyết sắp rời đi, liền vội vàng gọi cô lại.
“Chị, chị điên rồi sao, có đồ ăn ngon không ăn, lại đi ăn mì ăn liền? Anh rể làm đồ ăn rất ngon, ăn mì ăn liên có gì ngon chứ?”
“Hơn nữa, trước kia không phải anh ấy vẫn làm đồ ăn cho chúng ta sao? Chị để ý cái gì chứ?”
Hạ Tiểu Thanh vô cùng khó hiểu nói, nói xong liền mở mấy món ăn ra, mùi thơm ngào ngạt trong nháy mắt bay đầu cả phòng.
“Ùng ục...”
Ngửi được mùi thơm say lòng người này, bụng Hạ Thanh Tuyết không chịu thua kém mà kêu ùng ục.
Đồ ăn của Mã Quế Phương và Hạ Đông Quốc làm thật sự rất bình thường, cô khó có thể nuốt xuống được. Cho nên, hôm nay cô căn bản không ăn nhiều.
Bây giờ cô thật sự đói không chịu nổi, nên mới muốn nấu mì để ăn.
“Chị, cũng đừng xoắn xuýt nữa, nhanh lên đi! Không ngờ trước sau chưa đến một tiếng, em lại hơi đói bụng, thừa dịp bây giờ đồ ăn còn nóng, chúng ta cùng ăn đi.” Hạ Tiểu Thanh mời vô cùng nhiệt tình.
“Thôi được rồi, ăn thêm lần nữa đi.” Hạ Thanh Tuyết do dự một lát, vẫn ngồi xuống.
“Chị, tay nghề của anh rể, vẫn là tuyệt nhất, ha ha, hôm nay em ăn no quá rồi.”
Hạ Tiểu Thanh cười khúc khích, cô lại bắt đầu ăn.
Hạ Thanh Tuyết nghe vậy, cũng bắt đầu ăn, ăn một miếng này, cô mới thật sự nếm được một ít hương vị của đồ ăn, đây chính là đồ ăn trước kia cô có thể ăn được mỗi ngày, vẫn là hương vị này, vẫn là cái cảm giác đó.
Chỉ tiếc người nấu ăn đã không còn, trong lòng Hạ Thanh Tuyết có chút cảm khái, nhưng trong lòng cô lập tức lại giật mình.
Cô rốt cuộc bị làm sao vậy, sao lại cảm thấy Diệp Thiên Bách rời đi rất đáng tiếc chứ? Mấy năm nay, mỗi ngày cô đều mong Diệp Thiên Bách rời đi, nhưng khi ngày này thật sự đến, bây giờ cô lại hoàn toàn không vui nổi.
“Không được rồi, em không thể ăn nhiều như vậy, nếu ăn nữa là quá nhiều rồi.”
Hạ Tiểu Thanh đột nhiên ý thức được một đề tài nghiêm trọng.
“Không phải em đã rượu chè ăn uống quá độ xong xuôi rồi sao?”
Hạ Thanh Tuyết lườm Hạ Tiểu Thanh một cái.
“Ha ha, vậy thì đúng, tuy rằng anh rể đi rồi, nhưng sau này vẫn còn có thể thỉnh thoảng tìm anh ấy ăn chực bữa cơm.”
“Chị, nếu chị thèm đến phát hoảng, thì em cũng có thể dẫn theo chị nha.” Hạ Tiểu Thanh có ý ám chỉ nói.
“Dẫn theo chị? Như vậy có được không?” Hạ Thanh Tuyết nghe vậy, hơi sửng sốt.
“Có gì không tốt chứ, mặc dù... nhưng mà, anh rể cũng không phải là loại người keo kiệt.” Hạ Tiểu Thanh trả lời.
“Thôi chị không đi đâu. Chị không muốn nhìn thấy anh ta.” Hạ Thanh Tuyết lắc đầu.
“Được rồi!”
“Đúng rồi, chị, em nghe nói Lâm Uyên kia trở lại rồi, còn muốn giảng dạy ở đại học quốc gia Giang Thành, hắn tìm chị sao?”
Hạ Tiểu Thanh nhớ tới cái gì đó, vì thế hỏi.
“Chỉ là gọi điện liên lạc với chị thôi, còn chưa gặp nữa. Hạ Thanh Tuyết trả lời.
“Chi, tiếp xúc với loại người đó, chỉ cẩn thận một chút, hắn không thiện lương như anh rể đâu.”
Trên mặt Hạ Tiểu Thanh đột nhiên trở nên nghiêm túc, có chút mỉa mai nói.
“Hình như em rất có thành kiến với hắn.” Hạ Thanh Tuyết ẩn ý hỏi.
“Đương nhiên rồi. Trước kia lúc gặp hắn, ánh mắt hắn luôn nhìn đông nhìn tây, rất ghê tởm chị có hiểu không? Có lẽ chị không chú ý tới, nhưng em có chú ý tới.”