“Đương nhiên, giáo sư Trương Cảnh Niên đối với Trung y cùng đồ ăn dưỡng sinh cũng có những kiến giải phi thường, mà lại rất đặc biệt, sau buổi học tôi sẽ đem nội dung bên trong giáo án này, chia sẻ lại cho mọi người.”
“Làm thế này thì liên quan tới Trung y cùng đồ ăn dưỡng sinh, các bạn học có hai bộ kiến giải khác biệt, cũng đồng thời thu hoạch được hai bộ lý luận hệ thống không
giống nhau, tôi tin tưởng đối các bạn học nhất định rất có tác dụng.”
Diệp Thiên Bách chậm rãi mà nói, dứt lời, anh viết lên trên bảng đen dòng chữ to “Trung y cùng đồ ăn dưỡng sinh”.
“Oa, chữ của giáo viên Diệp thật là đẹp.”
“Mà... nét chữ này cảm giác làm sao mà lại có chút quen thuộc, giống như đã gặp ở nơi nào đó.”
“Các bạn chú ý là chữ, mà tôi càng thêm chú ý thầy nói về hai bộ lý luận hệ thống. Xem ra hôm nay là không có uổng phí đến, có hai bộ lý luận hệ thống này,
nghiên cứu luận văn tốt nghiệp có chỗ dựa rồi.”
“Nghĩ không ra giáo viên Diệp còn trẻ như vậy, tri thức lại uyên bác tới vậy, y thuật châm cứu, càng thêm vượt qua tưởng tượng của chúng ta”
Diệp Thiên Bách đang viết chữ, dưới bục giảng lại truyền tới những âm thanh nhỏ giọng nghị luận.
“Lúc đang lên lớp, tôi không muốn nghe quá nhiều tiếng bàn luận, thảo luận về những vấn đề tương quan có thể, không liên quan đến lớp học thì tôi không muốn nghe đến, hơn nữa những việc liên quan tới việc riêng của tôi, tôi thấy chúng không
liên quan đến tiết học.”
Diệp Thiên Bách quay người nhìn về phía đám người, có chút nghiêm nghị nói, lời vừa nói ra, tiếng xôn xao bàn tán trên lớp cơ hồ liền không có nữa.
Tiếp sau đó, Diệp Thiên Bách liền bắt đầu bình thường giảng bài.
Sau khi Lưu Quốc Đông đi ra phòng học, cũng không có lập tức rời đi, mà là chắp †ay sau lưng, đứng ở phía sau cửa lớp, nhìn một hồi.
Nhìn thấy giờ phút này, cảnh tượng Diệp Thiên Bách đứng trên đài giảng chậm rãi mà nói, một đám học sinh nghiêm túc lắng nghe, Lưu Quốc Đông cuối cùng cũng thỏa mãn nhẹ gật đầu.
Diệp Thiên Bách tri thức uyên bác tự nhiên không cần nhiều lời, nhưng khả năng khống chế tình hình này, lâm tràng phát huy năng lực, nghĩ không ra cũng có thể ưu tú
tới vậy, không hổ là rường cột nước nhà.
Lưu Quốc Đông nội tâm cảm thán, sau khi nhìn một hồi, rốt cục yên lòng, chuẩn bị rời đi.
“Hiệu trưởng Lưu, xin dừng bước.”
Lưu Quốc Đông đang muốn rời đi, sau lưng truyền đến giọng của một người phụ
nữ. Lưu Quốc Đông xoay người, phát hiện là một khuôn mặt xa lạ. “Vị bạn học này, em không ở bên trong lên lớp, chạy ra đây là có chuyện gì sao?” Lưu Quốc Đông có chút không hiểu hỏi.
“Hiệu trưởng Lưu, em tên là Hạ Thanh Nguyệt, là nghiên cứu sinh tại chức dưới danh Trương giáo sư, em hiện tại rất nghi ngờ.”
Hạ Thanh Nguyệt thở hồng hộc, bộ dạng giống như rất bộ dáng.
“Em có cái gì nghỉ hoặc, em cứ nói đi, tôi xem một chút có thể giải đáp hay không?”
Lưu Quốc Đông gật gật đầu, lập tức nói.
“Hiệu trưởng Lưu, thầy thật sự hiểu rõ về Diệp Thiên Bách này sao?”
Hạ Thanh Nguyệt nhìn Lưu Quốc Đông, chính nghĩa nghiêm từ nói. “Ý lời này của em là, em so với tôi còn hiểu rõ về Diệp Thiên Bách hơn sao?”
Lưu Quốc Đông hơi ngẫm một chút về ý tứ trong lời nói của Hạ Thanh Nguyệt, khẽ cau mày.
“Hiệu trưởng Lưu, em cho rằng, em quả thực so với thầy càng hiểu rõ hơn về Diệp Thiên Bách.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!