Cánh cửa trong sân bị đá văng ra, bảy tám tên to con lần lượt từ ngoài cửa xông vào.
"Các người làm gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt đột nhập vào nhà dân cẩn thận tôi đi báo thiếu tư mệnh đó!", cô gái vội vàng lùi lại. Dù không nhìn thấy rốt cuộc có bao nhiêu người vào nhưng chỉ cần nghe tiếng bước chân lộn xộn, cô ấy cũng đã đoán được ít nhất phải có hơn năm người.
Ở mười tám trại Nam Khương, vì có tục cúng tế trẻ em nên tất nhiên sẽ có đền bù, gia đình nào cúng tế trẻ em sẽ có một tấm biển xanh treo trước cửa, để được mọi người tôn trọng.
Trên thực tế, đám quản lý bên trên đang tẩy não những người dân, để họ tự nguyện dâng hiến con mình.
Hơn nữa còn có thể nhận được một phần hoa lợi, tiền bạc và đất đai.
Ngày nay, mười tám trại Nam Khương giống như một quốc gia, người dân nơi đây tuân thủ các quy tắc trong này, không bị ảnh hưởng bởi xã hội bên ngoài.
Hơn nữa bên họ cũng có đơn vị tiền tệ riêng, khác với tiền bên ngoài, giống như một quốc gia nhỏ với hệ thống hoàn chỉnh.
Mấy quy định giống như quy định của nước Nam Việt cổ, nhưng quy mô đã giảm đi rất nhiều, tổng số mười tám trại Nam Khương không vượt quá ba trăm nghìn người.
Tuy nhiên, mỗi một trại này đều rất lớn, địa bàn quản lý cũng rất lớn, nhưng nhân dân lại rất thưa thớt, vì vậy, để khuyến khích mọi người sinh nhiều hơn, bọn họ ban thưởng rất hào phóng, sinh nhiều còn được phong quan tiến chức, ở đây vẫn có tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Người lính dẫn đầu nhìn quanh rồi quay đầu trầm giọng nói: "Trong nhà chỉ có một mình cô à?"
"Chứ không thì sao? Em gái của tôi vừa mới bị các người bắt đi mấy ngày trước, chả nhẽ quên rồi à?", cô gái hừ lạnh châm chọc.
Bốp!
Tên lính thẳng tay tát vào mặt cô ấy rồi cáu kỉnh nói: "Đừng có mà dùng giọng điệu này để nói chuyện với ông mày, đừng nghĩ treo thẻ Phúc Lộc ở cửa mà tao không làm gì được mày, sao không ra ngoài mà nghe ngóng một chút đi. Có hơn bốn trăm nghìn người ở mười tám trại Nam Khương, thì có ít nhất một trăm nghìn hộ trong số họ có thẻ xanh này! Đây từ lâu đã chỉ còn là một vật trang trí thôi, sĩ trước mặt chúng tao à?"
Những gì người này nói quả thực chính xác, chỉ cần là người của mười tám trại Nam Khương, hầu hết mọi hộ gia đình đều đã từng hiến tế con cái của họ, ban đầu cái thẻ xanh kia quả thật là có tác dụng nhưng lâu dần thì nó cũng chỉ còn là đồ trang trí mà thôi.
Sau khi cô gái bị tát, khóe miệng liền rỉ máu.
"Lục soát cho tao! Những kẻ lúc nãy có khả năng chạy về hướng này, bên này chỉ có mỗi nhà này là sáng đèn. Lục soát kĩ lưỡng vào. Những kẻ chạy từ bên ngoài vào là những kẻ nguy hiểm, nếu phát hiện, giết chết không tha!"
Những tên lính này đi loanh quanh trong nhà với thanh trường đao trên tay, tìm người cái gì chứ, có mà giống thổ phỉ vào thôn cướp bóc thì có, thứ gì cũng lấy hết đi.
Nếu nhà này có trẻ con được đưa đi hiến tế cho thần núi, thì chắc chắn sẽ có một khối tài sản vàng bạc đền bù.
“Anh Điền, nhà này không tồi đâu, có năm thỏi vàng lận!”, một tên lính mở hộp cười toe toét.