“Nếu là bình thường, nơi này có lẽ đã được khai phá từ lâu rồi!”, Mạc Phong cũng nhìn quanh một vòng, trầm giọng nói: “Mọi người cẩn thận một chút, e là quanh đây còn có những thứ khác đang nhìn chằm chằm chúng ta, đừng để lạc nhau!"
Càng leo lên núi càng khó nhấc chân, nặng như chì vậy.
Con đường dưới chân cũng ngày càng khó đi, rừng cây rậm rạp, thậm chí còn có sương mù, lúc này đang là ban ngày ban mặt, thậm chí bên ngoài còn có nắng to nhưng không thể nào chiếu đến nơi này.
Rào rạc!
Một thứ gì đó màu đen lao từ trên cây xuống với tốc độ nhanh, Mạc Phong lập tức nghiêng người, một tay túm lấy vị trí cổ họng của thứ đó.
Là một con rắn lục dài hai mét, anh lập tức ném nó ra xa, đồng thời phi con dao bướm trong tay.
Vù!
Con dao xẹt qua khiến con rắn mặt đất đứt ra làm hai đoạn nhưng đầu rắn vẫn tiếp tục di chuyển. Vốn dĩ loài vật máu lạnh này có cung phản xạ tương đối ngắn, nếu ban nãy không ném mà vung dao chém luôn thì có thể rắn cũng sẽ bị xẻ đôi, nhưng cái giá phải trả là bị đầu của nó cắn vào người mình.
Chuyện ban nãy chỉ xảy ra trong tích tắc, nếu anh không biết thì có khi đã bị rắn cắn rồi.
“Thiếu chủ, cậu không sao chứ?”, Triệu Vô Cực bước nhanh về phía trước, kinh ngạc hét lên với anh.
Mạc Phong phất tay: "Không sao cả, mọi người để ý phía trên đỉnh đầu tí nhé, đừng để bị cái gì đó cắn! Tôi cứ cảm thấy sinh vật bên trong cánh rừng này hơi không bình thường!"
Như con rắn ban nãy, rắn bình thường chỉ dài khoảng một mét, nhưng con vừa rồi là hai mét, gấp đôi kích thước.
Để leo lên đỉnh núi, hầu như họ phải dùng tay leo lên từ từ.
Hơn nữa không khí càng ngày càng loãng, đi vài bước cũng phải hít thở sâu mới chịu được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!