Cho nên Mạc Phong hiện giờ đang tìm mọi cách để ngày càng lớn mạnh, nếu không đợi khi đám người kia tới Hoa Hạ, chính anh cũng không thể ứng phó được.
Còn chưa tan làm, Mạc Phong đã rời công ty đi thẳng về nhà.
Hôm nay anh phải làm cơm tối cho mọi người, hơn nữa còn phải học thêm mấy khúc nhạc trong "Ngũ Âm Lục Luật".
Về đến nhà, anh vừa nấu cơm vừa xem "Ngũ Âm Lục Luật".
Cuốn sổ này không giống những cuốn sổ bình thường khác. Những cuốn sổ khác dùng chữ viết, còn cuốn sổ này lại dùng nốt nhạc.
Mạc Phong từ nhỏ đã yêu thích âm nhạc, có lẽ là do giống mẹ.
Trầm Thu Vũ hai mươi năm trước được công nhận là thiên tài âm nhạc, được không ít nhân vật hàng đầu trong giới âm nhạc ngỏ ý thu nhận làm học trò, nhưng bà đều từ chối.
Có thể là do bà cho rằng trên đời không có ai xứng đáng làm sư phụ của mình. Có điều không thể không công nhận, những thành tựu bà đạt được trên lĩnh vực âm nhạc quả thực rất đáng nể.
Có thể đem những bí mật giấu trong một khúc nhạc là điều mà không ít bậc thầy trong giới âm nhạc không thể làm được.
Đặc biệt là khi Mạc Phong ở Yến Kinh thổi khúc nhạc đó, đã hiệu triệu được một số cao thủ. Điều đó chứng tỏ trong tay mẹ anh còn có một đội ngũ cao thủ lấy âm nhạc làm hiệu lệnh. Nếu anh dùng những khúc nhạc khác nhau thì có thể đưa ra những hiệu lệnh khác nhau cho họ.
Xem xét một hồi lâu, Mạc Phong như bị cuốn vào trong thế giới của những giai điệu du dương mà quên mất thực tại, bỏ quên cả nồi thức ăn đang đun dở trên bếp.
"Thú vị! Giai điệu này thực sự rất thú vị, cho dù không cần dùng nhạc cụ để diễn tấu thì vẫn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ, ngang ngược ở bên trong!", Mạc Phong gấp quyển sổ lại khẽ mỉm cười.
Xem ra mẹ anh thực sự đã để lại cho anh một món bảo bối!
Lúc Mạc Phong còn đang nhìn cuốn "Ngũ Âm Lục Luật" cười ngốc nghếch thì đột nhiên ngửi thấy mùi khét.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!