Vụt!
Một chiếc điện thoại được ném xuống
“Tự xem đi!’, Vưu Giai Hàng trầm giọng.
Nhận được điện thoại, đồng tử Mạc Phong lập tức co lại.
“Bạch Doanh!”
Cô gái trong màn hình bị trói bằng xích sắt vào một cây cột. Cả người cô hằn lên những vết roi do bị đánh.
Thế nhưng từ đầu tới cuối Bạch Doanh không hề kêu cả. Góc máy này rõ ràng là quay lén. Góc quay bị xéo qua một bên, có lẽ có người lén cầm điện thoại, giấu phía sau và quay.
“Có chuyện gì vậy?”, Mạc Phong quát lên với Vưu Giai Hàng.
Hắn nhảy xuống: “Tao hỏi mày, có phải mày đã ngủ với Bạch Doanh không? Có phải cô ấy đã không còn trinh tiết nữa?”
“Tao…”
Nhìn thấy biểu cảm của Mạc Phong, khuôn mặt Vưu Giai Hàng hiện lên vẻ đau xót, nhưng ngay sau đó hắn lấy lại vẻ bình thường.
Gã này mà không đi đóng phim thì đúng là lãng phí một nhân tài.
Mạc Phong không phản kháng, cũng coi như đã ngầm thừa nhận.
Thực ra anh cũng bị oan. Tối đó anh chẳng biết mô tê gì, nếu mà biết thì đã không để bị cấy trùng.
“Nhưng mà cũng may, Bạch Doanh bị hủy trong tay mày còn hơn là bị hủy trong tay bọn họ!”, Vưu Giai Hàng lắc đầu thở dài.
Mạc Phong cảm thấy hơi khó chịu khi nghe thấy vậy: “Cái gì mà hủy trong tay tao? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Bạch Doanh là thánh nữ Miêu Cương. Máu trinh nữ của cô ấy có tác dụng rất lớn, có thể luyện được trùng Kim Thiền. Nhưng khi cô ấy quay trở về thì bị phát hiện không còn là trinh nữ nữa, máu cũng không luyện được nên mới giữ được tính mạng.